Quý Tiểu Yến 4 tuổi đang ngồi ở bậc thang trước cửa tự hỏi nhân sinh.
Ví dụ như, tiểu béo cùng ba ba của mình là cùng một họ, vì sao nó lại cùng họ với mamy?
—— tuy rằng nó cũng rất vui vẻ.
Ví dụ như, tiểu béo nói ở nhà đều là mẹ nấu cơm, nhưng nhà bọn họ là ba ba làm.
—— mamy chưa bao giờ xuống bếp.
Lại ví dụ như, tiểu béo nói trước nay chưa thấy qua ba ba đỏ mặt (ý là tức giận), nhưng nhà bọn họ đều là ba ba đỏ mặt.
——mamy vừa sờ một chút, lỗ tai liền đỏ.
Lại lại ví dụ như, tiểu béo đều ngủ chunng với ba mẹ, nhưng nhà bọn họ ba ba luôn mỗi đêm xách nó ra ngoài.
—— đưa ra lý do là nó đái dầm.
Đứa nhỏ sâu kín thở dài một hơi, người lớn sao lại thích nói dối vậy chứ, phiền phức quá, thế giới của người trưởng thành thật phiền toái!
Ba ba còn không cho nó ăn kẹo que!
Mặt trời càng lúc càng lên cao, Quý Tiểu Yến mập mạp từ bậc thang đứng lên, lạch bạch chạy vào trong nhà. Mamy chắc là dậy rồi, nó muốn được mamy xinh đẹp thơm tho hôn hôn!
Ừm, hôn hôn liền không phiền nữa~~
………
Người bên ngoài đều nói, Quý Yến đời này là nhân sinh người thắng. Tất cả tài sản của Quý gia và cha đều sẽ để lại cho hắn.
Sự thật đúng là giống như bọn họ nói, cha hắn không hề ham mê quyền lực, không đúng, phải nói là hận không thể sớm ngày đem công việc giao ra mới đúng. Nhưng Quý Yến càng cho rằng, nguyên nhân hắn trở thành nhân sinh người thắng là do có một đôi cha mẹ rất tốt.
Bọn họ đối với hắn sủng ái cùng dạy dỗ vô cùng tận tâm …… Tuy rằng bọn họ thời thời khắc khắc sẽ tú ân ái trước mặt hắn.
Nhưng thẳng đến khi hắn đã không còn trẻ nữa, thẳng đến khi bác sĩ rõ ràng nói cha bệnh nặng nhưng cha lại luôn cố gắng chống đỡ.
Cho đến ngày bọn họ cùng nhau rời đi.
Thẳng đến khi hắn nhìn thấy nhật ký của người .
—— Nhan Nhan chỉ thích đồ ăn của ta làm, ta đi rồi, ai sẽ làm đồ ăn cho Nhan Nhan nữa…
Dù chỉ nhìn qua dòng chữ hắn vẫn có thể cảm nhận được bao nhiêu ôn nhu cùng sủng ái, lúc này, Quý Yến bỗng nhiên cảm thấy, hắn không phải nhân sinh người thắng. Cha mẹ hắn mới phải.
Bọn họ có được đối phương, đối với bọn họ mà nói chính là lễ vật trân quý nhất, luôn làm bạn bên cạnh nhau, cũng chưa bao giờ mất đi.
……… ………HIỆN THỰC............
Ngoài cửa sổ vẫn là nửa đêm. Ánh trăng sáng tỏ sáng ngời, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Người đang nằm trên giường đôi mắt hơi run rẩy, còn chưa mở mắt ra, lúc này tay phải cô như đang nắm lấy thứ gì đó, rất chặt.
Tinh Nhan mở mắt ra, có chút mờ mịt từ trên giường ngồi dậy, cô rất ít khi có cảm giác mờ mịt hay mất mát, nhưng hiện giờ loại ảm xúc này lại tràn ngập trong lòng, không thể phớt lờ.
Ngồi ở trên giường suy nghĩ trong chốc lát, lại không thể nghĩ được gì, cô đột nhiên mở miệng, “Điềm Điềm, có thể trực tiếp đi thế giới tiếp theo không?”
Qua một hồi, Group bao lì xì mới ở giữa không trung hiện ra. Nó thở dài, “… Trước ngủ một giấc đi.”
Nếu để ý kỹ là có thể nghe được, âm thanh của viên cầu trắng kia có bao nhiêu ôn hòa.
Tinh Nhan giật mình, một lần nữa nằm đi xuống.
Xem cô lăn qua lộn lại hồi lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ, viên cầu trắng mới lặng lẽ tản mát ra nhàn nhạt ánh sáng, chiếu lên người cô rồi biến mất.
Cảm xúc dần dần bình ổn lại, Tinh Nhan ôm lấy gấu bông bên cạnh rồi ngủ thϊếp đi…
……
Chỉ là sáng ngày hôm sau, lúc ăn bữa sáng cái loại cảm giác này lại xuất hiện. Lần này không đợi Tinh Nhan nói gì, Group bao lì xì liền trước nhảy ra, dời đi lực chú ý của cô.
“Tiếp theo cái thế giới là tu tiên thế giới, cấp bậc tương đối cao, cô nên chuẩn bị một ít đồ vật…”
“Ừm.” Tinh Nhan cũng không có khó xử chính mình, đem bữa sáng mới ăn một nửa dọn dẹp, “Lần này group bao lì xì là cái gì?”
Cô hỏi xong màn hình trước mặt cũng chậm rãi biến hóa, một cái icon lóe lóe lên, “Là Chư Thiên thần phù.”
“Chư Thiên thần phù là nhóm gì?”
Cũng không đợi nó trả lời, cô đã click mở cái icon mới kia, chỉ là lần này ngoài dự đoán, âm thanh ôn hòa của viên cầu vang lên.
“Group bao lì xì đều là tự động xứng đôi, khi năng lượng của cô mỗi lần tăng lên, sẽ có hệ thống tự động tìm đến một group bao lì xì có loại hình gần với cấp bậc năng lượng lúc đó.”
“Cho nên loại này group bao lì xì là đến từ một nhóm người có phù đạo thâm sâu ở Chư Thiên thế giới, bên trong lưu thông cũng đều là đồ vật liên quan đến phù chú.”
Tinh Nhan hơi sửng sốt, cười như không cười, “Đang nhắc nhở tôi sao?”
Viên cầu lóe lóe, “Tôi là… Hệ thống của cô, đây là việc nên làm.”
Nó tiếp tục, “Nơi này vẽ phù chú dường như cần có chu sa, nhưng trên thực tế phù đạo của bọn họ còn cần rất nhiều thảo dược, trên địa cầu có một ít thảo dược mà ở đó rất thưa thớt……”
Tinh Nhan cũng không hỏi nó lần trước vì sao không có nhắc nhở gì, chỉ là gật gật đầu, cầm điện thoại liên hệ người đi mua thảo dược, lại trao đổi một chút dồ vật trong Group mới.
Mặc kệ nhắc nhở này là thật hay giả, hoặc có mục đích gì thì hiện tại linh hồn của cô toàn dựa vào hệ thống duy trì, chẳng có gì để phản kháng.
Lúc này cô không cần suy nghĩ nhiều.