Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 49: Cổ Trạch phá tháp

Trư Cửu Cương nhíu mày, cũng chưa chủ động đưa tay ra cứu. Thứ nhất hắn ta tự đánh giá mình cứu viện không kịp, đến yêu quái như hắn ta, cũng không để ý sống chết của mấy người bình thường.

Trần Thất thấy Trư Cửu Cương và cô nương chân trần kia đại chiến, không ngờ lại khiến hắn và Tuân Ngọc Tảo như hai con cá trong chậu, lập tức chửi ầm lên, ba con hỏa nha cùng bay ra, hóa thành ba ánh lửa chặn chỉ kình của cô nương thần bí khó lường này lại.

Loan Hề chỉ tùy tiện xuất chiêu, Trần Thất cũng toàn lực ứng phó. Dù tu vi hai người chênh lệch quá lớn, nhưng ba con hỏa nha này vốn lai lịch phi phàm, so với Trần Thất thì pháp lực cao siêu hơn nhiều. Sau khi hóa thành Hỏa Vũ Tiễn, hỏa lực toàn thân tập trung, lực sát thương tăng lên mấy lần. Ba mũi Hỏa Vũ Tiễn va chạm với Loan Hề, lập tức tuôn ra tiếng xuy xuy của kình khí tràn ra khắp bốn phía. Tuy ba mũi Hỏa Vũ Tiễn mà Trần Thất bắn ra bị chỉ kình của Loan Hề đánh bay ngược lại nhưng cũng đánh tan chỉ kình của cô nương thần bí này.

Loan Hề hơi hơi sửng sốt, mười ngón tay thon dài như ngọc khẽ giơ lên, lại bắn ra hơn mười chỉ kình. Lúc này Trư Cửu Cương hơi nhức đầu, cảm thấy không còn chút mặt mũi, thầm nghĩ: "Ở trước mặt ta, cô nương này còn có thể thong dong ra tay với người khác, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của Trư Cửu Cương ta ở đâu? Tuy rằng ta không muốn kết thù kết oán với Diệt Tình Đạo, nhưng không thể để cho cô nương này kiêu ngạo như vậy."

Trư Cửu Cương cười ha hả, nắm tay lại một cái, một cỗ sát khí màu vàng đất bay ra, chỉ ném một cái thu hết chỉ kình của Loan Hề, hét lớn một tiếng:

- Tiểu yêu nữ, đạo thuật của thằng nhóc kia rất giống như là truyền nhân Hỏa Nha Thượng Cổ trong lời đồn. Mặc dù hỏa nha đã biến mất hàng ngàn năm nay, nhưng cô nương không sợ chọc giận trưởng bối nhà hắn sao?

Loan Hề hơi hơi ngẩn người, kêu lên:

- Thượng Cổ môn phái đã biến mất từ lâu bền, cho dù còn chút tàn dư, cứ gϊếŧ trước là được. Diệt Tình Đạo của ta chả lẽ còn không ứng phó được?

Chẳng qua có Trư Cửu Cương ra tay Loan Hề không có toàn lực tấn công Trần Thất và Tuân Ngọc Tảo. Trần đại đương gia cũng là một người thông minh, thu Hỗn Thiên Phiên lại xong xoay người dẫn Tuân Ngọc Tảo bỏ trốn.

Loan Hề đấu với Trư Cửu Cương, tuyệt kỹ vô tận, ỷ vào đạo thuật vượt xa Trư Cửu Cương, mặc dù tu vi kém nhưng vẫn có thể chiếm thế chủ động. Nhưng đấu với Trư Cửu Cương mấy trăm chiêu, Loan Hề trong lòng lo lắng đứng ngồi không yên. Cô nương này xuất thân từ môn phái đứng đầu, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như đệ tử chân truyền, cũng là người thông minh bậc nhất. Cô thoáng nghĩ qua, đã tỉnh ngộ lại.

- Tại sao ta thấy có vẻ không đúng, thiếu niên vừa rồi có một tay đạo thuật Thượng Cổ, còn có pháp khí tà môn, chẳng phải là Trần Thất, người được đồn là có được Hòa Sơn Kinh và thiên thư của Thiên Hà lão tổ sao?

Nghĩ đến đây Loan Hề nhẹ nhón chân ngọc một cái lập tức thoát khỏi vòng đấu cũng không quay đầu lại đuổi theo hướng Trần Thất và Tuân Ngọc Tảo vừa đi.

Trư Cửu Cương thu tay, đang thấy lạ vì sao vẫn Loan Hề vẫn luôn dây dưa không ngớt bỗng nhiên bỏ đi. Hơn nữa rất dứt khoát không có chút do dự nào. Nhưng hắn ta nhìn về phía Loan Hề bỏ đi vài lần vẫn không nghĩ ra cái gì. Chỉ cười ha hả rồi vui vẻ bỏ đi.

Trần Thất dẫn theo Tuân Ngọc Tảo chạy như điên, sợ hai tên lợi hại kia đuổi kịp. Hắn chạy được vài dặm xong nhìn thấy có một khu rừng cây, liền kéo tay Tuân Ngọc Tảo đi thẳng đến đó. Nhìn quanh rừng cây một vòng sau đó dẫn Tuân Ngọc Tảo nhảy lên một gốc cây đại thụ cành lá xum xuê trốn giữa cành cây.

Tuân Ngọc Tảo có vẻ không hiểu hỏi nhỏ:

-Sao chúng ta lại phải trốn?

Trần Thất lắc đầu nói:

- Hai người kia đấu xong, chắc chắn sẽ muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Chúng ta trốn không kịp bọn họ, trước né tránh. Nếu ta đa nghi cũng không sao cả, nếu đúng như ta dự liệu, sẽ tránh khỏi phải chết.

Trần Thất làm sơn tặc, gϊếŧ người cướp của vô số, rất hiểu việc nhổ cỏ tận gốc, cho nên mới cẩn thận như vậy.

Hắn cũng không ngờ thói quen của kẻ trộm cướp này đã làm cho hắn tránh thoát được một kiếp. Không bao lâu sau, Loan Hề đuổi theo trong đêm tối, tay áo của nàng bay bay. Khi nàng đi qua rừng cây nhẹ nhàng nhảy lên ngọn cây rồi từ phía trên nhìn xuống rồi lại tiếp tục chạy vội đuổi theo không dừng lại chút nào.

Trần Thất thấy cô nương thần bí thủ đoạn độc ác này quả nhiên đang đuổi theo, cũng thầm giật mình, nín thở chờ Loan Hề đi rồi mới vội vàng kéo tay Tuân Ngọc Tảo nhảy xuống đấy, đổi một hướng khác chạy trốn.

Lúc này Trần Thất đã không dám nghỉ ngơi, mãi đến hừng đông có thể nhìn rõ phương hướng, Trần Thất cũng không hiểu rõ địa lý của Đại Vân vương triều, ngay cả phân biệt phương hướng cũng không biết mình đã chạy đến đâu. Tuân Ngọc Tảo tuy rằng mạnh hơn hắn một chút từng đọc qua sách về địa lý của Đại Vân vương triều cùng mấy quốc gia chung quanh, nhưng cũng chỉ là lý thuyết cũng không thể phân biệt đường xá.

Trần Thất lấy lại bình tĩnh trong lòng thầm nghĩ: "Hiện giờ cũng không biết đi đến chỗ nào, trời sáng rồi, phải tìm người hỏi đường một chút."

Trần Thất tuy rằng nghĩ như vậy nhưng dọc đường đi cũng không thấy thôn lộ thành trấn, gần đây cũng không gặp người nào, chỉ có thể lôi kéo tiểu hồ ly Tuân Ngọc Tảo đi về phía trước, đến tận trưa mới gặp một tòa nhà ven đường.

Trần Thất vui mừng khôn xiết ba chân bốn cẳng chạy đến, thấy gian nhà này có sân rất rộng lại còn đổ nát, gọi vài tiếng không có ai trả lời có chút hụt hẫng biết đây là nhà hoang. Trần Thất chạy trốn cả đêm, vừa rồi đi cả buổi sáng đến trưa, mặc dù bản thân có đạo thuật nhưng cũng mệt mỏi cũng không chê nơi này hoang vắn, dẫn tiểu hồ ly Tuân Ngọc Tảo đi vào.

Cũng không biết căn nhà này của ai, ước chừng đến trăm mẫu, Trần Thất thả hỏa nha ra ngoài tuần tra một vòng phát hiện gian nhà này chia làm hơn mười khu, chỗ nào cũng vắng vẻ như nhau.

Trần Thất và Tuân Ngọc Tảo phân công nhau vòng một vòng quanh tòa nhà này cuối cùng gặp nhau ở trong vườn cuối nhà. Hai người đều tập trung vào một tòa tháp cao trong vườn. Diện tích khu vườn này rất lớn nhưng ngoài một căn chòi nghỉ chân và một cái giếng cạn cũng chỉ còn lại cỏ hoang. Chỉ có tòa tháp cao mười tám tầng ở giữa là nổi bật.

Trần Thất ngửa đầu nhìn một hồi, cười nói:

- Tòa tháp này xây cực cao, chúng ta ở tầng cao nhất, có thể quan sát cảnh trong vòng mười dặm. Chuyện đi Thiên Đô quận cũng không vội, chúng ta tu luyện ở đây mấy ngày rồi lên đường được không?

Từ lúc Trần Thất có được ba trang sách vàng của Hòa Sơn Kinh đã trầm mê, thấy đạo thuật rất tốt. Cơ nghiệp như đại trại ở Thiên Mã Sơn với bản lĩnh hiện giờ của hắn tùy thời có thể đoạt đến mười tám chỗ. Cho dù bang hội giống như bang Trúc Chi, thoạt nhìn giống như cao không thể trèo nhưng hiện giờ nghiêm túc làm thì không hẳn không chiếm được đến tay.

Hắn là người thông minh, biết đạo lý "Nhìn vực thèm cá không bằng lui về kết lưới!". Cho nên càng ngày càng quan tâm đến đạo thuật, muốn có một nơi an ổn, để hắn có thể yên tâm tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết và Hỏa Nha Trận. Trần Thất đã nghĩ rất nhiều lần cảnh tượng sau khi luyện thành đạo thuật, tung hoành thiên hạ, tiêu dao khoái ý.

Hơn nữa Trần Thất gặp mấy nhân sĩ biết đạo thuật, dần dần cũng hiểu được. Thái Thượng Hóa Long Quyết và Hỏa Nha Trận không giống với pháp thuật của Vương Trường Sinh Hòa Sơn Đạo thậm chí Thái Hồ bát yêu, thủ hạ Ngũ Tiên Phong của Tần Thông, Thương Lang Thần Cung Hình Vô Cực, Tuân Gia yêu hồ nhất tộc. Hắn mới tu luyện được mấy ngày có thể bắt được Điểu Tiên Phong, hàng phục Ưng Cửu Tiêu cứng rắn đoạt linh thú của Hình Vô Cực nuôi, đánh chết Vương Trường Sinh. Những nhân vật yêu quái này đều tu luyện mấy trăm năm, hơn mười năm công lực nhưng đều bại dưới tay hắn. Trần Thất biết mình đã có được bảo bối cực lớn.

Đạo thuật tốt như vậy, không tu luyện tốt còn phân tâm những thứ linh tinh, trong cảm nhận của Trần Thất đó là ngu không ai bằng.

Tuân Ngọc Tảo tất nhiên không phản đối. Hắn ngang nhiên dẫn tiểu hồ ly này đi lên tầng mười tám của bảo tháp. Tuy rằng mỗi tầng của tòa bảo tháp này đều là tro bụi dày nhìn qua dơ bẩn. Nhưng diện tích lớn, mỗi tầng đều có cầu thang gỗ đi lên tầng trên. Trần Thất cùng Tuân Ngọc Tảo lên đến tầng mười tám, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái. Ngồi chỗ này chẳng những nhìn thấy rõ mấy chục sân của khu nhà này, ngay cả quang cảnh trong mấy chục dặm chung quanh khu nhà cũng ôm hết vào đáy mắt.

Trần Thất vung hai tay lên, túi Ngũ âm hóa thành ba vòng hắc quang bay ra, lượn một vòng quanh tòa bảo tháp này, hút hết tro bụi. Hắn cũng không chú ý, đưa ngón tay ra ngoài cửa sổ, túi Ngũ âm biến thành ba vòng hắc quang đem rất nhiều tro bụi dơ bẩn phun ra phía vườn.

Sau một hồi dọn dẹp, tòa bảo tháp sạch sẽ hơn rất nhiều. Trần Thất khi còn làm sơn tặc ở Thiên Mã Sơn nơi ở cũng không phải nơi sạch sẽ gì, cảm thấy như vậy cũng đủ rồi. Nhưng Tuân Ngọc Tảo xuất thân từ nhà giàu, hơi nhíu mày. Nàng theo Trần Thất chạy đông chạy tây, cũng thích yên ổn. Thầm nghĩ trong lòng: "Theo ý của Trần Thất hình như muốn ở lại đây mấy ngày, chỗ như vậy người sao có thể ở, phải dọn dẹp lại một hồi mới có thể ở."

Trần Thất quyết định ở lại đây xong liền tìm mấy cái đệm để trải, cũng muốn tìm chút đồ ăn. Hắn thả ba con hỏa nha ra, dặn dò vài câu, ba con hỏa nha này bay đi rất xa. Không lâu sau đã lấy được rất nhiều thứ quay về. Tìm hiểu thông qua hỏa nha, Trần Thất cũng biết, cách đây không xa, còn có một thôn, quy mô cũng có mấy trăm hộ, xem như là phồn hoa. Ba con hỏa nha lấy được mấy thứ về đều là cướp từ thôn này. Trần Thất dù sao cũng là sơn tặc, không phải là người tốt, cảm thấy mình thiếu đồ đi cướp cũng không có gì là không đúng. Khen mấy con hỏa nha thông minh xong lại thu vào cơ thể, an trú trong khiếu huyệt.

Có đồ dùng, Tuân Ngọc Tảo liền xắn tay áo lên, ngồi trên tầng cao nhất của bảo tháp, dọn dẹp sạch sẽ.

Trần Thất thật ra không để ý lắm. Tuân Ngọc Tảo khi ra sức làm việc hắn đã mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Chờ khi hắn tỉnh lại đã thấy Tuân Ngọc Tảo mệt mỏi rúc bên cạnh hắn, nàng cũng đang ngủ say. Trần Thất thuận tay để Tuân Ngọc Tảo nằm ở chỗ khuất gió, mình thì tinh thần phấn chấn đi ra cửa bảo tháp, nhìn chung quanh.