Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 11: Gà giò - Hồ ly tinh

“Cháu gái duy nhất của trấn quốc Thái sư Vạn Tiêu Cổ?”

Mặc dù Trần Thất đoán rằng Vạn đại tiểu thư lai lịch bất phàm nhưng cũng không ngờ lai lịch lại lớn đến mức như vậy. Đáng thương cho Trần Thất xuất thân là sơn tặc, cũng không hiểu được thái sư Trấn quốc là chức quan cấp độ phẩm cấp gì. Nhưng nghe thấy chức quan như vậy cũng thừa hiểu. Lý Mị Mị còn nói Vạn đại tiểu thư tương lai sẽ làm hoàng phi, lai lịch này sẽ còn càng lớn hơn nữa.

Trần Thất bật cười, trong lòng lại thầm nghĩ “Bình thường Đại trại chủ cũng hay cướp vài phu nhân tiểu thư nhà quan nhưng những người đó sao so được với hoàng phi tương lai địa vị tông quý. Trần đại đương gia ta đây nên cướp người như vậy làm áp trại phu nhân mới đúng, dù nàng kiêu ngạo, chỉ cần một trận roi da là sẽ ngoan ngoan giống như mèo con. Nhưng tướng mạo của nàng hơi giống nam nhân... Đúng rồi, Tam bang chủ không phải đã nói đây không phải là tướng mạo thật của nàng, chẳng lẽ có pháp thuật gì có thể biến đổi dung mạo được à, bản lĩnh của hai nữ nhân này chỉ sợ cũng thuộc hàng bất phàm…”

Dù rằng Trần Thất quyết chí trở thành một đấng hào kiệt như Đại trại chủ, cướp đoạt vô số vàng bạc, rất nhiều nữ nhân nhưng hắn cũng không phải là kẻ bị sắc dục làm mờ con mắt, chỉ là mưa dầm thấm đất, luôn cảm thấy cuộc sống như vậy mới khoái hoạt cho nên mới có nỗi khao khát này. Sau khi hắn định thần trở lại, thoáng nghĩ một chút lập tức cân nhắc một vài chuyện bí ẩn.Trong lòng cũng tăng thêm chút cảnh giác đối với Vạn đại tiểu thư cùng Tình Vũ kiếm Nhâm cô nương kia.

Lý Mị Mị thấy Trần Thất trầm ngâm thì bật cười nói: “Ngươi muốn gặp mặt trực tiếp vị Vạn đại tiểu thư này cũng rất đơn giản. Chỉ cần làm cho tỷ tỷ vui lòng thì tỷ tỷ sẽ tìm cơ hội cho ngươi. Tiểu sắc quỷ, tỷ tỷ cũng không sợ nói cho ngươi biết nữ nhân Tình Vũ kiếm họ Nhậm kia cũng là đại mỹ nữ thiên kiều bá mị đấy, chỉ là tính tình lạnh lùng, lại thích giả trang làm nam nhân nên người ngoài căn bản không biết vẻ đẹp của nàng.”

Trần Thất toát mồ hôi trán, thầm nghĩ: “Ngươi coi Trần đại đương gia ta là người thế nào? Tùy tiện thấy một nữ nhân sẽ cướp loạn về sao? Dù thế nào cũng phải lựa chọn, tốt mới lấy.”

Lý Mị Mị cũng không quan tâm Trần Thất suy nghĩ cái gì, cũng không thả hắn đi, lôi kéo rẽ hai ba lần tới trước cửa một gian nhà vườn. Nhà vườn này chỉ có bảy tám gian phòng, không phải là rộng nhưng địa điểm yên tĩnh phòng ốc cũng lịch sự tao nhã. Lý Mị Mị đẩy cửa vào, có vẻ rất quen thuộc nơi này. Nàng thoáng túm lấy Trần Thất, phá lên cười rồi đưa tiểu tặc này vào trong, ánh mắt nheo lại sắp chảy nước ra ngoài, cả người dán sát vào Trần Thất, thỉnh thoảng thì thầm vài câu, cũng không nói chuyện gì quan trọng, chỉ là nói chuyện phiếm câu được câu có.

Trần Thất là người thông minh, Lý Mị Mị làm như vậy khiến cho hắn hiểu ngay, thầm nghĩ “Quả nhiên là Trần đại đương gia mình nhìn không nhầm, nữ nhân này thủy tính dương hoa, tao mị tận xương, hành động suồng sã, cực dễ sắp đặt. Nếu nàng đã dán vào người ta thì ta cũng sẽ biết thời biết thế mà làm. Đáng tiếc cho Trần đại đương gia ta đây ở Thiên Mã sơn cũng chỉ có hai lão phụ, còn chưa cảm nhận được tư vị nam nữ thế nào.”

Lý Mị Mị tuy rằng lớn tuổi nhưng nhiều năm tập võ, cho nên cơ thể uyển chuyển, lại đã có chồng nên có rất nhiều điểm tuyệt vời, một thiếu niên như Trần Thất căn bản không thể vượt qua được kiểu đùa nghịch thế này.

Hai người bước vào cửa viện, vẫn kề sát người nhau mà vào phía trong, tới trung đình thì hai tay đã nắm lấy nhau khi đi vào trong phòng đã nửa ôm nửa ấp rồi cuối cùng ngã nhào lên giường.

Hai tay Trần Thất sờ loạn khắp nơi, không quản núi cao khe cốc, mông lung tuyết trắng. Đang lúc cao trào thì bỗng nhiên nghe thấy như có một tiếng lá rơi xuống từ ngoài sân, giọng một nam nhân vang lên cùng tiếng cười dâʍ đãиɠ: “Mị nhi, Mị nhi, ta tới rồi.”

Trần Thất nghe giọng nói xa lạ này, đang suy nghĩ thì cả người đã tê rần, bị Lý Mị Mị điểm huyệt đạo cho không biết gì nữa. Tay chân Lý Mị Mị cực nhanh không chút tiếng động, ném hết y phục cùng giày mà Trần Thất đã cởi ra vào trong gầm giường, chờ tới khi người nam nhân bên ngoài kia tiến vào, Lý Mị Mị đã mặc xong y phục chỉnh tề, đang ngồi trên giường, trong tay cầm bầu rượu, giống như đang tự mình thưởng rượu, vẻ mặt mơ màng, khiến nam nhân từ ngoài đi vào kia không nhẫn nhịn được lập tức hét loạn lên cái gì mà cục cưng...bảo bối…rồi lao lên giường.

Trần Thất thở dài, gặp xui xẻo rồi, cũng không thèm chịu trận mà nghe tiếng rên của đôi gian phu da^ʍ phụ kia, hắn trầm tư vận chuyển Thái Thượng Hóa Long Quyết nhằm muốn cởi bỏ huyệt đạo bị Lý Mị Mị điểm.

Trần Thất học là ngoại môn công phu cũng không hiểu lắm về điểm huyệt, thậm chí còn không biết mình bị Lý Mị Mị điểm huyệt ở chỗ nào. Nhưng Thái Thượng Hóa Long Quyết ảo diệu phi phàm, Trần Thất vừa mới tự vận chuyển tâm pháp mà đã cảm giác được có một dòng nước ấm chảy ra từ bên trong đan điền, kéo một vòng khắp kinh mạch trong cơ thể, rồi lập tức toàn thân chấn động, khôi phục sức lực, lúc này Trần Thất mới an tâm hơn rất nhiều.

Màn mây mưa trên giường giờ đã đến hồi cao trào, Trần Thất chửi ầm trong bụng, nhưng rồi cũng thấy tò mò, nghe Lý Mị Mị với nam nhân kia nói loạn giữa giường, Lý Mị Mị gọi người kia là Nhị bang chủ trong lòng nhất thời hiểu rõ, thầm nghĩ “Hóa ra là Nhị bang chủ của Trúc Chi bang. Trả trách Lý Mị Mị lại tống hắn vào gầm giường. Nếu như mà là Lục Hạo Chi xông vào thì nói không chừng đã thoải mái đem cả hai kẻ đại tặc của của Thiên Mã Sơn cùng song phi”

Trần Thất thoáng suy nghĩ đôi chút, biết lúc này không thích hợp để đi ra ngoài cho nên tranh thủ lúc rảnh rỗi tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết.

Từ khi trang sách vàng ghi lại Thái Thượng Hóa Long Quyết đó hiện ra Chân Long Khiếu Huyệt đồ thì Trần Thất đã có phương hướng tu luyện bài thần chú này rồi. Hắn mới đả thông khiếu huyệt thứ hai, đang trong giai đoạn cố gắng ôn dưỡng cho nên khi tiến vào cảnh giới tu luyện hô hấp sẽ kéo rất dài, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, qua từng hơi thở Chân Long kình khí trong đan điền cũng sẽ tăng lên.

Chân khí trong đan điền tích lũy đến một mức độ nào đó sẽ chảy vào khiếu huyệt hội âm. Trần Thất bắt đầu tu luyện, không quan tâm đến hai người trên giường động tác nóng bỏng như thế nào hay thay đổi tư thế vài lần, kêu to dâʍ đãиɠ ra sao. Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên Chân Long kình trong đan điền run lên, chân khí ở khiếu huyệt tại hai nơi đan điền với hội âm hòa vào làm một, sinh ra một lực giống như lốc xoáy lao lên đả thông bí khiếu trên xương cụt.

Trần Thất cũng không biết điểm mấu chốt của Chân Long Khiếu Huyệt đồ này là ở bí khiếu trên xương cụt, chỗ bí khiếu này chính là biến hóa lúc đầu của Chân Long. Khi khiếu huyệt này được đả thông, cơ thể bắt đầu dần dần thay đổi. Trần Thất chỉ cảm thấy như bị người ta rút một mảnh xương cụt, xương sống vừa đau vừa tê dại, cả người không chút sức lực. Đúng lúc này bỗng nhiên trước mắt sáng lên, không biết Lý Mị Mị đã tiễn người kia đi từ lúc nào, giờ lại kéo hắn ra.

Lý Mị Mị thấy Trần Thất cả người vẫn cứng ngắc không thể động đậy như trước, không biết hắn đã gặp chuyện khác lúc còn ở trong gầm giường, chỉ nghĩ rằng huyệt đạo bị điểm quá lâu, khí huyết không lưu thông. Nàng giúp Trần Thất lưu thông lại khí huyết, cười một tiếng thật dài nói: “Là tiểu tặc ngươi không có diễm phúc, nhưng cũng đừng oán thầm tỷ tỷ. Hôm nay tỷ tỷ cũng mệt rồi, không giữ ngươi lại, lát nữa cử động được chân tay rồi thì tự mình trở về đi.

Trần Thất tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết, vô sự tự thông, tu luyện có vài phần liều lĩnh. Lúc này mạnh mẽ mở khai thông bí khiếu trên xương cụt, chỉ cần không cẩn thận một chút chính là sẽ tẩu hỏa nhập ma, kết cục là cả người tê liệt. Nhưng được Lý Mị Mị vuốt ve khắp người, còn vận nội lực giúp hắn lưu thông khí huyết lại thành ra là giúp Trần Thất vượt qua cửa ải đại nạn, con đường tu hành từ nay về sau trong một khoảng thời gian rất dài đều có thể bằng phẳng không có trở ngại.

Trần Thất cũng không biết chuyện này, chỉ cảm thấy thoải mái khi Lý Mị Mị dùng tay vuốt ve, trong lòng cũng rất hưởng thụ. Hắn xuất thân sơn tặc, trinh tiết của nữ nhân cũng không đặt trong lòng. Chỉ là bị nhét dưới gầm giường nghe cảnh xuân tình một hồi lâu thì thấy hơi có chút khó chịu. Hắn cười khà khà, cũng không nói thêm gì, đợi đến khi khí huyết trong cơ thể đã lưu thông lại, thử hoạt động tay chân, thấy không còn tê dại nữa lập tức xoay người đứng lên.

Trần Thất sợ rằng vừa rồi mình luyện công tới chỗ ác sẽ làm hại tới thân thể, thế là lập tức ở trong phòng vận vài bộ luyện công của Thiết Cốt Công, nghe thấy khớp xương toàn thân vang giòn, bí khiếu trên xương cụt vừa mới được đả thông, chân khí chảy càng thêm thông thuận, những nơi mà Trần Thất vốn dĩ không vận kình tới được cũng trở nên thuận buồm xuôi gió, gân ở các khớp ngón tay cũng vang lên tiếng băng băng như dây cung kéo căng.

Trần Thất lập tức vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ: “Xem ra không bao lâu nữa ta sẽ luyện tới tầng thứ tư của Thiết Cốt Công. Thái Thượng Hóa Long Quyết này quả nhiên kỳ diệu. Không nói diệu dụng ban đầu của nó, mà công dụng có thể tăng tốc việc tu luyện những võ công khác lên mười lần này chính là thứ vạn vàng khó mua.”

Lý Mị Mị đang cười bỗng nhìn thấy Trần Thất tức giận, Trần Thất trong mắt nàng chỉ là một món đồ chơi, tức giận hay không đối với nàng mà nói không quan trọng. Một thanh niên như vậy, nàng đã đùa bỡn không biết bao nhiêu người rồi. Nhưng sau khi Trần Thất triển khai tư thế Thiết Cốt Công, sắc mặt Lý Mị Mị bỗng hơi thay đổi.

Tầm mắt của nàng cao minh hơn so với Lục Hạo Chi, Trần Thất lại là sơ luyện ra chân khí, bản thân thì cảm thấy đã thu liễm tốt nhưng trong mắt tay giang hồ già đời như Lý Mị Mị thì hoàn toàn nhìn rõ được, liếc mắt một cái là nhìn ra chi tiết của Trần Thất.

Sắc mặt Lý Mị Mị liên tục thay đổi mấy lần sau đó mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Ngươi là đồ đệ của Hắc Toàn Phong? Cũng luyện Thiết Cốt Công sao?”

Trần Thất không cần nghĩ ngợi đáp: “Tất nhiên, ta còn có thể học công phu gì khác?”

Lý Mị Mị nhếch môi, lúc này mới thản nhiên cười nói: “Chẳng trách tên ma quỷ tư lợi như Lục Hạo Chi lại giao hảo với ngươi, còn mang ngươi đến Bà Dương phủ thành. Ngươi có biết thiên phú võ học của mình kinh người đến mức nào không?”

Trần Thất thầm rùng mình nhưng mà cũng rất tò mò tại sao Lý Mị Mị lại nói như vậy, lập tức ra vẻ không biết gì, quay đầu lại hỏi: “Ta như vậy thôi đã được tính là có thiên phú gì chứ? Luyện đã nhiều năm mà cũng mới luyện được tầng thứ ba của Thiết Cốt Công thôi.”

Lý Mị Mị cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi lừa ai? Có thể luyện tới mức gân kêu lên như tiếng dây cung thì ít nhất cũng phải tầng thứ tư Thiết Cốt Công rồi. Đương nhiên chút tu vi Thiết Cốt Công như vậy cũng không đáng gì, nhưng ngươi lại có thể luyện ra chân khí ở tầng thứ tư, chỉ sợ lão tổ năm đó của Thiết Cốt Công cũng không có bản lĩnh này.

Lý Mị Mị lắc lắc đầu giống như nhớ đến cái gì đó, hơi nhíu mày lại, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Đương nhiên, có thể là... Nhưng dù như thế nào thì thiên phú võ học của ngươi cũng được coi như là trăm năm khó gặp một người”

Lý Mị Mị nói khiến Trần Thất rất tò mò, vội hỏi: “Tam bang chủ nói chuyện thật là không thoải mái, sao lại nói dở chừng chừa lại cái đuôi câu người khác thế?”

Lý Mị Mị bị Trần Thất làm cho bật cười, nheo mắt nhìn hắn nói: “Cái gì mà chừa cái đuôi câu người khác? Ngươi coi tỷ tỷ là hồ ly tinh sao?”

Trần Thất thầm nghĩ: “Ngươi còn lẳиɠ ɭơ hơn hồ ly tinh đấy, hồ ly tinh chỉ câu dẫn tiểu bạch kiểm còn ngươi ngay cả loại gà giò như ta cũng muốn ăn.”