Trong thiên điện giữa sự lộn xộn của các thiên tài, Nhϊếp Ly đã thu hồi chữ về sau đó chuẩn bị trở về chỗ ngồi của chính mình.
Nhϊếp Ly nhìn thoáng qua Long Vũ Âm nơi xa, khóe miệng mỉm cười, hắn đối với tính cách của Long Vũ Âm rõ như lòng bàn tay. Bức chữ "Kiếm" này, ngoại trừ chỉ giáo kiếm ý cho Cố Bối, còn thành công dẫn phát sự tò mò của Long Vũ Âm, không bao lâu nữa, Long Vũ Âm tự nhiên sẽ tìm tới tận cửa để tìm hiểu tới cùng, Nhϊếp Ly đến lúc đó lại từng bước mà dẫn dắt Long Vũ Âm! Để cho Long Vũ Âm chậm rãi chuyển biến một ít quan niệm.
Nếu muốn khống chế một Long Vũ Âm si mê võ nghệ như vậy quả thật là rất đơn giản.
Ngoại trừ hai cái mục đích này, Nhϊếp Ly còn thành công hấp dẫn hứng thú của Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song. Nhϊếp Ly không tin Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song sẽ buông bỏ việc lĩnh ngộ áo nghĩa.
"Chậm đã!" Viêm Dương đột nhiên lên tiếng gọi Nhϊếp Ly.
Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn về phía Viêm Dương, Nhϊếp Ly đã đem chữ thu lại, Viêm Dương còn muốn làm cái gì?
Nhϊếp Ly nhìn về phía Viêm Dương, hỏi: "Xin hỏi Viêm Dương sư huynh còn có chuyện gì?"
"Ta muốn cầu mua bức chữ này, Nhϊếp Ly sư đệ có nguyện ý hay không buông bỏ thứ yêu thích? Ta nguyện ý chi ra mười vạn Linh Thạch!" Viêm Dương mở miệng nói, hắn vốn muốn nói năm vạn Linh Thạch, nhưng mà suy nghĩ một chút, năm vạn Linh Thạch quá không có thành ý, vì vậy bỏ ra đến mười vạn Linh Thạch.
Viêm Dương nguyện ý bỏ ra mười vạn Linh Thạch cầu mua bức chữ Nhϊếp Ly vừa mới viết?
Cả sảnh đường xôn xao, trong thiên điện tất cả những thiên tài toàn bộ đều kinh hãi!
Một chữ mười vạn Linh Thạch a!
Nghe được lời nói của Viêm Dương, Nhϊếp Ly chần chừ một chút, mười vạn Linh Thạch, đây tuyệt đối là một dụ hoặc không nhỏ a, dù sao mới chỉ là một chữ mà thôi, bán đi cũng sẽ không tổn thất cái gì. Có nên bán hay không đây?
Lời nói của Viêm Dương làm Long Thiên Minh cũng là chấn kinh, hắn còn chưa kịp nhìn ra áo nghĩa trong bức chữ kia, Nhϊếp Ly đã đem nó cuốn lại, không biết trong cái chữ kia đến cùng cất giấu loại huyền ảo nào, nhưng hắn lại tuyệt đối không ngờ tới Viêm Dương vậy mà nguyện ý dùng mười vạn Linh Thạch mua sắm bức chữ này của Nhϊếp Ly, chẳng lẽ Viêm Dương cảm thấy trong bức chữ của Nhϊếp Ly ẩn chứa chân ý, xa xa không chỉ là mười vạn Linh Thạch?
Đôi mắt sáng thanh tịnh của Minh Nguyệt Vô Song đã rơi vào trên người của Nhϊếp Ly, tuy rằng nàng không vào được kỳ môn. Nhưng cảm thấy bức chữ này từ Nhϊếp Ly trên đó ẩn chứa vô tận kiếm ý, mua về tuyệt đối không chỉ có mười vạn Linh Thạch!
Thấy bộ dạng Nhϊếp Ly chần chờ thật lâu, Viêm Dương nói: "Nếu như Nhϊếp Ly sư đệ không chịu bán, ta đây bỏ ra mười lăm vạn Linh Thạch như thế nào? Tuy rằng cái giá tiền này đem so với bức chữ kia giá trị còn xa xa không bằng, nhưng mà ta vẫn còn hy vọng Nhϊếp Ly sư đệ có thể bỏ thứ mình yêu thích!"
Viêm Dương khẩn cấp như vậy mà muốn có được bức chữ này cũng tình hữu duyên, thế nhưng Nhϊếp Ly lại biết rõ bức giá trị chân chính của bức chữ này. Viêm Dương vừa lĩnh ngộ được một chút, Nhϊếp Ly đã đem bức chữ này thu vào. Viêm Dương không vội mới là lạ!
Nghe được lời nói của Viêm Dương, Long Thiên Minh lông mày nhướng lên, mở miệng mỉm cười nói: "Nếu như Nhϊếp Ly sư đệ không muốn bán, thì Viêm Dương sư đệ cũng không nên cưỡng cầu!" Long Thiên Minh cảm giác được bộ dạng Viêm Dương lúc này cực kỳ bức thiết, đối với chữ của Nhϊếp Ly so với bức Vạn Lý Hà Sơn Đồ kia còn khát vọng hơn.
Nếu muốn đem bức chữ này lưu lại thì Long Thiên Minh có ngàn vạn loại phương pháp có thể đoạt tới tay làm nó không rơi vào trong tay Viêm Dương được.
Nhϊếp Ly tự nhiên sẽ không để cho Long Thiên Minh như nguyện, tranh thủ thời gian khoát tay nói: "Long sư huynh cùng Viêm Dương sư huynh nói quá lời rồi, chữ này của ta một ngày có thể ghi mười mấy cái, bất quá chỉ là một bức chữ mà thôi. Nếu như chư vị sư huynh sư tỷ đều muốn, ta đưa cho chư vị mỗi người một chữ cũng có thể!"
Nghe được lời nói của Nhϊếp Ly, bất kể là Long Thiên Minh hay là Viêm Dương đều sửng sốt một chút, đúng vậy, chữ này Nhϊếp Ly một ngày có thể ghi rất nhiều, bởi vì tời điểm lúc Nhϊếp Ly viết, hoàn toàn không cần điều động đạo niệm!
Tuy rằng Long Thiên Minh không muốn để Viêm Dương có được bức chữ này, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được, Viêm Dương có thể từ bức chữ này lĩnh ngộ được đạo niệm cực kỳ cao thâm, thế nhưng mà Nhϊếp Ly lại nói một ngày có thể ghi rất nhiều. Hắn rốt cuộc không có biện pháp ngăn cản Viêm Dương có được một bức chữ. Long Thiên Minh trong lòng buồn bực, Nhϊếp Ly đến tột cùng là trong đầu không có dây thần kinh hay là biết mà vẫn giả bộ hồ đồ?
Viêm Dương nhìn Nhϊếp Ly thật sâu, hắn biết rõ Nhϊếp Ly nói câu nói này là có dụng ý. Xác thực Nhϊếp Ly có thể ghi rất nhiều bức chữ là không sai, nhưng mà vẫn như cũ không cách nào phủ nhận được giá trị những bức chữ được viết ra.
"Mặc kệ Nhϊếp Ly sư đệ một ngày có thể ghi được bao nhiêu bức chữ, ta vẫn như cũ nguyện ý dùng mười lăm vạn Linh Thạch mua sắm!" Viêm Dương bình tĩnh nói, đây là phong cách hắn làm việc, quân tử tương giao, phải dùng thành ý đối đãi. Viêm Dương sao lại có thể nào vô duyên vô cớ nhận lấy một bức chữ trân quý từ Nhϊếp Ly chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ Viêm Dương cực kỳ nghiêm túc, Nhϊếp Ly suy nghĩ một chút, hắn nguyên lai chính là muốn cùng Viêm Dương giao hảo, nếu như vẻn vẹn chỉ là bán chữ, vậy thì không có ý nghĩa gì, hắn suy nghĩ một chút nói: "Không bằng như vậy đi, nếu như Viêm Dương sư huynh nguyện ý tốn nhiều Linh Thạch như vậy để mua sắm, ta đây sẽ tặng Viêm Dương sư huynh một chữ a!"
Nhϊếp Ly xoay người trở lại đi tới bên cạnh cái bàn, đem bức chữ kia mở ra, tại dưới góc phải rồng bay phượng múa, rất nhanh viết xuống một chữ ‘Vũ’, sau đó đem bức chữ này cuốn lại, đưa cho Cầm Duyệt bân cạnh nói với nàng: "Mời Cầm Duyệt cô nương giao cho Viêm Dương sư huynh a!" Cái chữ "Vũ" này ẩn chứa đạo niệm so với chữ ‘Kiếm’ cao thâm hơn rất nhiều.
Cầm Duyệt được nịnh vừa mừng vừa sợ, cung kính tiếp nhận, hai tay dâng cái bức chữ kia, hướng phía Viêm Dương đi đến.
Lúc trước có chút khinh thị Nhϊếp Ly, mà giờ đây, Cầm Duyệt hoàn toàn nhìn không thấu con người của Nhϊếp Ly, đối với Nhϊếp Ly mơ hồ có chút kính sợ, đem Nhϊếp Ly cùng ba người Viêm Dương coi là tồn tại cùng đẳng cấp.
Viêm Dương từ trong tay của Cầm Duyệt tiếp nhận bức chữ này, nhìn cái chữ "Kiếm" kia, lại nhìn một chút chữ "Vũ" dưới góc phải thì có một cỗ khí thế vô cùng hùng vĩ đập vào mặt, trong lòng hắn hơi kinh hãi, dừng một chút về sau liền đem bức chữ này cuốn lại.
"Đa tạ Nhϊếp Ly sư đệ!" Trong lòng Viêm Dương khϊếp sợ không cách nào nói được, cái chữ "Vũ" này, tựa hồ so với chữ "Kiếm" mới vừa rồi cao thâm hơn nhiều lắm, không nghĩ tới Nhϊếp Ly lại đưa hắn một phần đại lễ, hắn cầm lấy một cái không gian giới chỉ, nghiêm túc nói, "so sánh với hai chữ mà Nhϊếp Ly sư đệ đưa, tất cả các vật phàm tục đều quá nhẹ. Từ nay về sau, Nhϊếp Ly sư đệ chính là bạn của Viêm Dương ta!"
Viêm Dương nhìn hướng Cầm Duyệt nói: "Cầm Duyệt cô nương mời đem cái này chuyển giao cho Nhϊếp Ly sư đệ!"
Lấy được không gian giới chỉ trong tay Cầm Duyệt, Nhϊếp Ly thu vào rồi khẽ mỉm cười nói: " Nhϊếp Ly ta cũng nhận Viêm Dương sư huynh làm bằng hữu!" ( Gay Is Love, Gay Is Life pacman emoticon)
Tất cả mọi người lòng ngứa ngáy khó chịu, không biết Nhϊếp Ly đến cùng đã viết chữ gì đưa cho Viêm Dương, bọn hắn nhìn không được, nhìn nét mặt của Viêm Dương, có lẽ là vô cùng không đơn giản a. Bất quá chữ "Kiếm" vừa rồi bọn họ nhìn còn không hiểu, chữ thứ hai kia coi như là cho bọn họ nhìn đoán chừng cũng không có ích gì.
Long Thiên Minh trong nội tâm phiền muộn cực kỳ, chẳng những để cho Viêm Dương đã nhận được chữ của Nhϊếp Ly, hơn nữa còn giống như đã chiếm được hai chữ.
"Không biết Nhϊếp Ly sư đệ có nguyện ý hay không cũng ghi cho ta một chữ, ta cũng bỏ ra mười lăm vạn Linh Thạch!" Minh Nguyệt Vô Song cười tự nhiên nói.
"Có thể, vì không nặng bên này nhẹ bên kia, ta cũng viết hai chữ chữ cho Minh Nguyệt sư tỷ a!" Nhϊếp Ly đã viết một chữ "Kiếm", cũng viết thêm một chữ 'Hạo', ngụ ý là người phụ nữ dưới ánh trăng, ý cảnh cùng phương diện so với chữ "Vũ" ghi cho Viêm Dương cũng không chêch lệch mấy.
Nhϊếp Ly lại từ trong tay của Minh Nguyệt Vô Song lấy được mười lăm vạn Linh Thạch.
"Nhϊếp Ly sư đệ đối với Ngưng Nhi sư muội tựa hồ là ưa thích không rời a, sau này ta sẽ chiếu cố Ngưng Nhi sư muội nhiều hơn đấy!" Minh Nguyệt Vô Song nhìn thoáng qua Tiếu Ngưng Nhi nơi xa, khẽ cười nói.
Nghe được lời nói của Minh Nguyệt Vô Song, các thiếu nữ của Thiên Âm Thần Tông, lập tức vô cùng hâm mộ nhìn về phía Tiếu Ngưng Nhi. Minh Nguyệt Vô Song tại Thiên Âm Thần Tông địa vị cao cả, đây chính là thánh nữ của Thiên Âm Thần Tông, có Minh Nguyệt Vô Song chiếu cố, Tiếu Ngưng Nhi tại Thiên Âm Thần Tông tất nhiên tiền đồ vô lượng!
Tuy rằng thiên phú của Tiếu Ngưng Nhi vô cùng kinh người, được cao tầng coi trọng tới, nhưng có Minh Nguyệt Vô Song chiếu cố thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
"Ta đây liền đa tạ Minh Nguyệt sư tỷ rồi!" Nhϊếp Ly có chút chắp tay nói ra, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ghi mấy chữ liền quá giang hai điều tuyến (đồng bọn), còn kiếm được ba mươi vạn Linh Thạch, cuộc mua bán này thật đúng là không tệ a. Như thế nào cảm giác bán chữ so với bán đẳng cấp cao yêu linh còn kiếm nhiều tiền hơn a.
Chứng kiến bộ dạng thành thạo lúc nói chuyện của Nhϊếp Ly cùng hai người Viêm Dương và Minh Nguyệt Vô Song, Diệp Hiên chợt có một loại ảo giác, chính mình so với Nhϊếp Ly hoàn toàn không cùng một cái thế giới. Hắn mới vừa rồi trong lòng còn cười nhạo Nhϊếp Ly là một tên nghèo kiết xác, kết quả Nhϊếp Ly chỉ viết hai chữ (ko tính hai chữ khuyến mãi), liền kiếm được ba mươi vạn Linh Thạch!
Chứng kiến Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song lấy được chữ Nhϊếp Ly viết, Long Thiên Minh khẽ nhíu mày, hắn không cách nào ngăn cản Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song lấy được chữ của Nhϊếp Ly, chỉ có thể từ bỏ thôi. Về phần Nhϊếp Ly bên này, phải để cho hắn hao phí mười lăm vạn Linh Thạch tại nơi này cầu chữ từ Nhϊếp Ly, là tuyệt đối không khả năng.
Nhϊếp Ly là đệ tử của Vũ Thần Tông, chỉ cần hắn phái người đi tìm Nhϊếp Ly "cầu" chữ, chẳng lẽ Nhϊếp Ly không thể không cho, phải không nào?
Nhϊếp Ly không những phải cho mà còn phải cho nhiều hơn, trừ phi Nhϊếp Ly ngu ngốc đến mức không muốn ở lại tại Vũ Thần Tông.
Long Thiên Minh bắt đầu xem kỹ thiên tài mới nổi Nhϊếp Ly, nếu là Nhϊếp Ly thật sự có thiên phú, có thể thu nạp tại dưới trướng làm chân tay cũng không tệ, về phần trấn áp Nhϊếp Ly, hắn tạm thời không có ý nghĩ như vậy. Sự tình hôm nay chấm dứt, biết rõ việc Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song đều hướng Nhϊếp Ly cầu chữ, cao tầng của Vũ Thần Tông khẳng định cũng sẽ từ Nhϊếp Ly nơi đây "mượn" chút chữ trở về nghiên cứu, dùng năng lực của Nhϊếp Ly,muốn nắm bắt một hai cao tầng, có lẽ là phi thường đơn giản.
Tại trong Vũ Thần Tông, Long Thiên Minh còn không cách nào một tay che trời.
Long Thiên Minh có chút để ý, Nhϊếp Ly ngoại trừ viết những chữ kì quái này thì thiên phú đến cùng như thế nào? Dù sao thời điểm Nhϊếp Ly đang viết những chữ kia, không điều động bất kì đạo niệm gì, nhìn không ra cảnh giới tu vi.
Mặc dù là thiên tài bài danh thứ nhất trong đám thiên tài trẻ tuổi, Nhϊếp Ly vẫn như cũ không cách nào khiến cho Long Thiên Minh coi trọng, nhưng nếu như Nhϊếp Ly đối với đạo niệm có lĩnh ngộ cao thâm như vậy, không có đạo lý bây giờ đến Thiên Mệnh cảnh giới cũng không đạt tới? Chẳng lẽ Nhϊếp Ly còn giấu tài?
Long Thiên Minh có chút nhìn không thấu Nhϊếp Ly, hắn quyết định kế tiếp sẽ phái người đi thăm dò thăm dò Nhϊếp Ly.
Nhϊếp Ly từ trên đài đi xuống, quay về đến cạnh bàn, cùng Ngưng Nhi và đám người Cố Bối nhìn nhau cười cười.
Bất kể là Cố Bối hay là Lý Hành Vân bên cạnh, đối với Nhϊếp Ly hoàn toàn bội phục.
Mộ Dung Vũ nhìn Nhϊếp Ly trở về, trong nội tâm nghiến răng nghiến lợi, tại Quỷ Khư Chi Địa hắn liền nghĩ hết biện pháp ngăn cản Nhϊếp Ly đạt được Linh Thạch, kết quả trăm cay nghìn đắng, Nhϊếp Ly tùy tùy tiện tiện viết mấy chữ liền kiếm được ba mươi vạn Linh Thạch, làm ý chí hắn sụp đổ.
Vậy cũng là ba mươi vạn Linh Thạch a! Hắn coi như là tích lũy vài thập niên cũng không tích lũy ra nhiều Linh Thạch đến như vậy!