Nhϊếp Ly lâm vào trầm mặc, đợi khi trở về, nhất định phải tới Hắc Ma Sâm Lâm một chuyến, xem bên trong đang dấu thứ gì, tìm hiểu sự tình kiếp trước của Tiếu Ngưng Nhi!
Lúc này, Lục Phiêu và Tiêu Tuyết đang ỉ ôi chia tay.
“Tiêu Tuyết chờ ta, đợi ta tu luyện đến Vũ Tông cảnh, ta nhất định sẽ tới Thiên Âm Thần Tông rước ngươi về!” Lục Phiêu hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Tuyết.
“Xéo, đợi ngươi đạt tới Vũ Tông cảnh, ta đã thành bà già rồi!” Tiêu Tuyết nắm lỗ tai Lục Phiêu, hừ hừ nói: “Lục Phiêu, có phải là ngươi căn bản không muốn lấy ta?”
“Ô ô, ta nào dám, nàng mau thả tay ra!” Lục Phiêu vội vàng nói.
“Lục Phiêu, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ta ép ngươi lấy ta? Ngươi nói rõ cho ta!” Tiêu Tuyết một tay chống nạnh, kéo lỗ tai Lục Phiêu.
Lục Phiêu chỉ có thể bấm bụng nói: “Đúng đúng, là ta cố ý... không không, là ta chủ động. Tiêu Tuyết, ta nhất định sẽ lấy ngươi.”
“Ngươi nghe kỹ cho ta, lúc lão nương không ở đây, ngươi mà dám tìm nữ nhân khác, coi chừng ta phế ngươi!” Tiêu Tuyết lạnh lùng nhìn đũng quần Lục Phiêu, hừ một tiếng, sau đó đi đến bên Linh Vận.
Tiêu Tuyết đi rồi, Lục Phiêu vẫn cảm thấy đũng quần lạnh lẽo, mặt như trái mướp ngó Nhϊếp Ly. Đều là nam nhân, sao lại chênh lệch lớn như vậy, đều là chia tay, Nhϊếp Ly cùng Diệp Tử Vân và Tiếu Ngưng Nhi vừa kéo vừa ôm, hai người đều không nói gì, đến mình chia tay, lại bị dạy dỗ một trận, khổ ah.
Nhϊếp Ly ngẩng đầu muốn hỏi Tiếu Ngưng Nhi một chút sự tình, đã thấy Linh Vận mang theo ba người bay đi mất.
Nhìn thấy trên mặt hai thiếu nữ vẫn đang trào nước mắt, đôi mắt không khỏi rơi lệ.
“Hãy bảo trọng, khi tới Long Khư Giới Vực ta nhất định sẽ tìm các ngươi.” Nhϊếp Ly vẫy tay tạm biệt, nhìn theo ba người tiến vào hố đen. Nhìn hai thiếu nữ gắn kết sinh mệnh với mình phải chia xa, Nhϊếp Ly không khỏi thở dài.
Nguyên lai hai người này đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn.
Lại một nhóm nữa xuất phát. Đỗ Trạch tới bên người Nhϊếp Ly, nói: “Nhϊếp Ly, ta cũng phải đi đây!”
“Ừm.” Nhϊếp Ly vỗ vai Đỗ Trạch, mỉm cười nói: “Hảo huynh đệ, hẹn gặp lại ở Long Khư Giới Vực.”
“Tốt.” Đỗ Trạch trịnh trọng gật đầu, trong lòng hắn, Nhϊếp Ly là huynh đệ quan trọng nhất, đây là sự thực không thể thay đổi.
Lúc hai người đang nói chuyện, Hoa Hỏa đi tới. Nàng mặc một thân trường bào màu đỏ, vạt áo rất cao, mơ hồ có thể nhìn thấy cặp đùi săn chắc trắng trẻo tràn đầy mỹ cảm, dáng nàng cao gầy, làm người ra không thể rời mắt. Tướng mạo của nàng ko thể nghi ngờ là rất đẹp, lỗ tai đỏ hồng cụp xuống, có một nét phong tình dị tộc không tả.
Nàng đi tới bên người Đỗ Trạch, đưa tay ra nói: “Xin chào, ta là Hoa Hỏa, sau này là đồng môn, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Nhìn Hoa Hỏa, Đỗ Trạch không khỏi ngây người, tuy song phương không quen thuộc, nhưng nhìn thấy bộ dạng chân thành của nàng, Đỗ Trạch cũng đưa tay ra: “Mong chiếu cố nhiều hơn.”
“Chúng ta đi thôi.’ Hoa Hỏa nở một nụ cười sáng lạn, xoay người bước đi.
Đỗ Trạch ngây người, có chút không biết làm sao. Lục Phiêu thấy thế, liền đi tới đá cho hắn một cước: “Đồ đần, còn không mau đuổi theo?” Lục Phiêu hận rèn sắt không thành thép. Thiếu nữ xinh đẹp như vậy chủ động chào hỏi, Đỗ Trạch còn đầu gỗ.
Đỗ Trạch hơi chần chờ, phất tay với Nhϊếp Ly nói: “Nhϊếp Ly, ta đi trước!” Sau đó nhanh chân đuổi theo.
Đỗ Trạch cũng đã đi.
Thương Minh cũng tới tạm biệt Nhϊếp Ly, sau đó theo một vị cường giả rời đi.
Tất cả đi rồi, chỉ còn lại bốn người Nhϊếp Ly, Đoạn Kiếm, Vũ Diễm, Lục Phiêu. Đúng lúc này, một thanh niên áo trắng chậm rãi đi tới, người này, chính là Yêu Chủ bị Nhϊếp Ly đánh chạy.
Ánh mắt Yêu Chủ rơi trên nhóm người Nhϊếp Ly, trong mắt hiện lên hàn quang. Từ khi tiến vào Hắc Ngục thế giới tới nay, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác đánh trọng thương, nếu không phải có món bảo giáp hộ thân, còn dùng bí pháp che giấu thân thể, hắn chỉ sợ đã chết trong tay Nhϊếp Ly.
Kẻ phạm vào ta, nhất định phải trả giá!
Nhìn thấy Yêu Chủ, trong lòng Nhϊếp Ly dấy lên lửa giận, toàn thân căng cứng, có chút khó kiềm chế. Đối mặt với Yêu Chủ, hắn hận không thể băm vằm kẻ thù ra làm trăm ngàn mảnh, nhưng nghĩ tới lời dặn của Minh thần, nếu giời ra tay với Yêu Chủ, chính là thành toàn cho hắn.
Hiện tại Nhϊếp Ly còn chưa thể chống lại được lão sư của Yêu Chủ.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp ah!” Yêu Chủ mỉa mai, ánh mắt hắn nhìn Nhϊếp Ly lộ ra sát ý điên cuồng.
“Không nghĩ tới lần trước đã chắm cái đầu chó của ngươi xuống rồi mà vẫn sống được? Sao, còn muốn thử lại à?” Ánh mắt Nhϊếp Ly kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn hắn.
Yêu Chủ cười nhạt một tiếng: “Lần trước bị ngươi chiếm chút tiện nghi, ngươi còn tưởng mình có thể gϊếŧ được ta? Buồn cười! Ngươi quá đề cao bản thân rồi đấy, nếu không phải lần đó ta còn dữ lại, ngươi có thể chiếm được tiện nghi cả ta sao? Ta thừa nhận ngươi rất có thủ đoạn! Bất quá, vậy thì sao? Ngươi là kẻ đầu tiên làm ta cảm thấy hướng thú, ta sẽ đem tất cả những người bên cạnh ngươi gϊếŧ chết, sau đó mới tới phiên ngươi! Nhìn con kiến giãy dụa chết đuối, thế mới thú vị.”
Lời của Yêu Chủ cùng Thánh đế kiếp trước không hề sai biệt, Nhϊếp Ly còn nhớ rõ, Thánh đế đã nói sẽ đem tất cả những người bên cạnh hắn gϊếŧ chết. Nhϊếp Ly xiết chặt tay, cánh tay nổi gân xanh.
Tuy thiên phú của Yêu Chủ rất cao, nhưng bọn diệ tử vân đề gia nhập đại tông môn ở Long Khư Giới Vực, sẽ được môn phái che chở, ít nhất trong mấy năm đầu sẽ được an toàn. Trong thời gian đó, Nhϊếp Ly sẽ điên cuồng tu luyện hơn nữa, chỉ có triệt để hủy diệt Yêu Chủ, hắn mới cảm thấy an tâm được.
Mình tức giận sẽ làm Yêu Chủ càng thêm sung sướиɠ, Nhϊếp Ly đè nén lửa giận, nhìn thẳng Yêu Chủ, lạnh lùng thốt: “Ngươi tự tin như vậy, là vì ngươi có vô thượng thân thể hay sao? Thật là một kẻ đáng thương! Ngươi tin rằng đó là thân thể cường đại nhất sao? Vô Thượng thân thể đúng là rất mạnh, nhưng nếu không có linh hồn lực cường đại tương xứng, thì cũng chỉ là phế thải mà thôi.Cảnh giới càng cao, ngươi sẽ phát hiện, tu luyện linh hồn lực sẽ ngày càng khó khăn, không theo kịp tu vi thân thể. Ta ngược lại muốn xem, cuối cùng là vô thượng thân thể của ngươi mạnh hơn, hai ta càng mạnh hơn!”
Nhϊếp Ly tu luyện Thiên Đạo Thần Quyết, đây mới chỉ là giai đoạn đầu. Sau khi bước vào Thiên Mệnh cảnh, uy lực của nó mới dần được thể hiện ra, vỗ thượng thân thể sao có thể sánh bằng được.
Thần sắc Yêu Chủ lạnh lùng: “Ngươi cho rằng nói như vậy thì ta sẽ sợ sao? Uy lực vô thượng thân thể, kẻ phàm tụ như ngươi sao có thể hiểu được?” Tuy Yêu Chủ nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an. Nhϊếp Ly đã nói trúng chỗ đau của hắn, bởi theo thời gian tu luyện tăng lên, hắn dần cảm giác được, linh hồn lực bản thân quả thực là một bước khó đi, không cách nào theo kịp vô thượng thân thể. Nhưng vậy thì sao, sao ai có thể ngăn hắn trở nên mạnh hơn!
Nhϊếp Ly cười lạnh nhìn Yêu Chủ, thức thời không nói, nếu không phải hiện giời không thể ra tay, hắn đã sớm động thủ rồi. Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ đích thân gϊếŧ chết Yêu Chủ! Long Khư Giới Vực chính là nơi an nghỉ của hắn.
Yêu Chủ hừ lạnh, quay đầu rời đi.
Nhϊếp Ly nhìn Đoạn Kiếm nói: “Tuyệt đối không thể phát sinh xung đột với hắn bên ngoài tông môn, trong tông môn hắn không có cách nào ra tay với ngươi được.”
Đoạn Kiếm có chút không cam lòng, tuy biết Yêu Chủ mạnh hơn hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình có thể đối phó được.
“Dù muốn chiến đấu, cũng phải đợi đến nhị mệnh cảnh mới được ứng chiến!” Nhϊếp Ly nhấn mạnh, trầm giọng nói: “Đây là mệnh lệnh!”
“Vâng.” Đoạn Kiếm cúi đầu, trịnh trọng nói.
“Đi thôi.” Nhϊếp Ly nói với Đoạn Kiếm, nhìn bóng lưng Yêu Chủ, trong mắt bắn ra sát khí cường liệt.
Đoạn Kiếm theo hướng Yêu Chủ đi tới, hai người dưới sự dẫn dắt của một vị cường giả bay lên, hướng vào hố đen.
Nhϊếp Ly nhìn Minh thần.
Minh thần đối với ba người Nhϊếp Ly nói: “Các ngươi phải tới chính là Vũ Thần Tông, ta phải ở đây trấn thủ Minh giới, Tiêu Ngữ sẽ dẫn dắt các ngươi, ở bên đó sẽ có ngươi chuyên trách hướng dẫn các ngươi! Tới Vũ Thần Tông, ta mong các ngươi không làm ta mất mặt!”
Minh thần không đi Long Khư Giới Vực?
Nhϊếp Ly nghĩ, may mà Minh thần không đi, nếu không sẽ không có ai bảo hộ Quang Huy Thành. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy có chút lo lắng, hai năm sau Quang Huy Thành có gặp phải trường kiếp nạn kia hay không?
Nếu Minh thần vẫn còn, Quang Huy Thành có thể an toàn, nhưng nếu Minh thần chết...
Đến cùng là ai, lại có thực lực đánh chết Minh thần đây?
Nếu thực lực đối thủ mạnh như vậy, Nhϊếp Ly có lưu lại cũng vô dụng. Nghĩ một chút, Nhϊếp Ly từ trong giới chỉ lấy ra một vật, đưa cho Minh thần nói: “Sư tôn, trước khi đi ra đi, ta có vật này muốn tặng cho người!”
Ánh mắt Minh thần rơi lên thân Nhϊếp Ly, sau đó đưa tay nhận lấy, nói: “Lễ vật này ta nhận, các ngươi mau đi đi!”
Tiêu Ngữ có chút tò mò, không biết Nhϊếp Ly đưa gì cho nghĩa phụ? Bất quá hắn sẽ không đi hỏi.
Thấy Minh thần đã nhận, Nhϊếp Ly khom người, sau đó theo sau Tiêu Ngữ phóng đi, Lục Phiêu cùng vị Thứ Thần cường giả kia cũng đi theo, bốn thân ảnh biến mất trong hố đen.
Nhìn thấy bọn Nhϊếp Ly ly khai, Minh thần thu hồi ánh mắt, nhìn túi gấm trong tay. Đồ vật trong Tiểu Thế Giới Linh Lung đối với Minh thần không có bất kỳ ý nghĩa nào, lễ vật của Nhϊếp Ly, hắn tự nhiên không coi trọng, tùy ý mở túy gấm ra, nhìn vật bên trong.
Đột nhiên, đồng tử Minh thần co lại, trong mắt hiện lên vẻ khϊếp sợ, ngẩng đầu nhìn lên, Nhϊếp Ly sớm đã biến mất không thấy.