Bị bắt gian tại trận, Kagome trong lòng hốt hoảng, vội vã ngẩng đầu nhìn, chứng kiến Lăng Thiên một mặt nở nụ cười kỳ dị khiến nàng lắp bắp nói:"Te-Tenryu, ta-"
Nhưng là, chưa kịp dứt lời, nàng mới kịp thời chú ý hình dạng của hắn lúc này.
Cơ bắp cuồn cuộn, sáu múi,... trần chuồng?
"Á Á Á-"
Kagome hét lớn, nhưng một giây sau liền đã im bặt lại. Bởi lẽ, nàng hiện đã bị Lăng Thiên kéo vào phòng, dùng tay bịt miệng lại.
"Ngươi muốn cho Kikyo và hai tên người dưng kia chạy tới đây xem à?" Lăng Thiên thì thào nói.
Kagome run sợ, nàng định gật đầu để ra hiệu bản thân đã hiểu thì lại bất chợt, có thứ gì đó cứng cứng đang chọc vào váy nàng.
Theo thói quen, Kagome mò một tay xuống bắt lấy thứ kia, cảm giác từ tay truyền đến một vật gân guốc, nóng bỏng lại hơi nháp nháp khiến đầu óc Kagome quay cuồng.
Nó... Nó là...!
"Ưʍ... Ưʍ..." Kagome lại tiếp tục dãy dụa khiến Lăng Thiên thật sự hết cách, cuối cùng hắn đành phải kéo nàng vào tận sâu bên trong giường.
Được Lăng Thiên buông bỏ tay ra, lúc này Kagome mới há miệng, nhìn Lăng Thiên quát lớn:"Đồ biếи ŧɦái, đồ dâʍ đãиɠ, đồ cυồиɠ ɖâʍ,... Ngươi đã có Kikyo (Và ta) rồi mà còn cùng với Sango nữa sao?" Vừa nói, Kagome vừa liếc mắt nhìn thảm trạng của Sango bên cạnh.
Người Sango trần chuồng, đôi mắt khép hờ như đang ngủ... Nhưng thứ đập vào mắt nàng nhất chính là hạ thân của Sango, nó đỏ chót và đang rỉ ra vài thứ trắng đυ.c!
"Ta cùng với ai đâu có liên quan gì tới ngươi đâu chứ?" Lăng Thiên đùa giỡn nói.
Kagome muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, nàng chợt cảm thấy Lăng Thiên nói đúng.
Hắn... Không nói tới chả phải nhân loại, bản thân mình cũng có tư cách gì để ngăn cản hắn tiến tới với người khác đâu cơ chứ?
Dùng thân phận Kikyo chuyển thế sao?
Gương mặt Kagome trong nháy mắt trầm xuống, nàng cố nén cảm xúc, giọng nói hơi nghẹn ngào nói ra:"Xi- Xin lỗi, là ta đường đột, xin phép ta sẽ rời-"
"Ưmmmmm!"
Lại một lần nữa Kagome không thể nói chuyện, nhưng lần này không phải là bàn tay của Lăng Thiên ngăn cách nàng mà là bờ môi hắn đã khóa môi nàng từ lúc nào không hay.
Kagome vùng vẫy, đôi tay muốn đẩy hắn ra, nhưng tay nàng cũng bị tay Lăng Thiên nắm chặt lại.
Dần dần, tay nàng ngừng dãy dụa, để mặc cho đầu lưỡi Lăng Thiên liên tục đùa giỡn trong miệng mình.
"Ưʍ... Ahhh"
Buông ra bờ môi Kagome, nhìn gương mặt nàng đã đỏ ửng, Lăng Thiên liền đùa giỡn nói:"Không phải ngươi nói ta muốn gì đều đáp ứng khi cứu giúp Sango sao?"
"Còn nữa... Đêm hôm khuya khoắt, ngươi tới trước cửa phòng ta nghe lén, phải bị tội gì?"
Bị Lăng Thiên ve vãn, Kagome trong lòng cảm thấy thật đen đủi.
Đúng, hắn nói đúng, nàng vốn dĩ định đêm nay tới phòng Lăng Thiên, sau đó cùng với hắn... Làm chút chuyện gì đó người lớn.
Dĩ nhiên, nàng không phải loại con gái tùy tiện, nhưng nếu như Lăng Thiên mở miệng năn nỉ, có thể nàng sẽ... Nhưng mà, ai ngờ rằng, nàng còn chưa kịp tới, Sango đã tới trước từ lâu, và hai người bọn họ còn...
"Không được, ta không thể dung túng thêm được nữa, tên này cậy bản thân không phải nhân loại nên hắn sẽ không quan tâm tới cái gọi là một vợ một chồng, ta không thể lấy thứ đó quản thúc hắn được!" Kagome lắc lắc đầu, nàng quả thực không biết nên làm gì.
Thấy Kagome cứ đang tiếp tục đấu tranh tư tưởng, Lăng Thiên trong lòng phì cười, sau đó ánh mắt hắn liền liếc xuống dưới.
"Xoạt"
Hắn đưa tay, kéo tụt bộ váy đồng phục nữ sinh của Kagome xuống khiến nàng hét toáng lên, vội vã dùng tay che qυầи ɭóŧ hình con voi con lại rồi nói:"Ngươi- Ngươi đừng tới đây!"
Tụt váy Kagome xuống, lại chứng kiến qυầи ɭóŧ trắng tinh khôi của nàng khiến Lăng Thiên thật sự cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Kiếp trước, khi còn ngồi trên ban giám hiệu nhà trường, hắn cũng không ít lần mơ tưởng được tự tay tụt quần, tụt váy của đám nữ đồng học, của đám chị khóa trên,... Hay kể cả như những giáo viên trẻ tuổi, hắn cũng không ít lần mơ tưởng tới.
Giờ đây, mặc dù chuyển sinh, nhưng niềm vui thích của Lăng Thiên cũng không vì thế suy giảm, trái lại giờ hắn lại càng muốn hơn...
"Xoạt xoạt xoạt"
Mặc cho Kagome ngăn cản, Lăng Thiên cứ thế mà nhào tới, dùng chính đôi tay của mình lột đồ nàng ra ngoài. Đồ lót bay lung tung trong phòng, chẳng mấy chốc, Kagome với thân thể trắng nõn nà, không mảnh vải che thân đã nằm co ro trên giường.
"Đừn- Đừng, đừng mà!" Kagome đỏ mặt năn nỉ, nhìn gương mặt nàng giống như đang sắp khóc vậy.
Bình tĩnh lại, Lăng Thiên liền tự kiểm điểm lại mình.
Bởi vì sự ham muốn của cá nhân, hắn đã không hề quan tâm tới cảm xúc của Kagome, huống chi nàng hiện tại mới chỉ là một nữ sinh trung học.
"Kagome, ta-" Lăng Thiên định mở miệng xin lỗi, nhưng ai ngờ, Kagome đã không biết từ lúc nào vươn người tới cái váy, sau đó móc ra một thứ màu hồng hình vuông.
"Dùng- Dùng nó đi!" Kagome đỏ mặt đưa cho Lăng Thiên.
Nhìn đồ vật trên tay nàng, Lăng Thiên quả thực có chút đần độn.
Đó- Đó là Condom (Bαo ©αo sυ)?
Nàng mang nó bên người suốt sao? Ta tưởng nàng còn đang buồn đây?
Hiểu ra vấn đề, Lăng Thiên như mở cờ trong bụng. Hóa ra, Kagome cũng đã suy nghĩ tới việc này, tất cả những thứ trước đó đều chỉ là nàng che dấu cảm xúc của mình mà thôi!
"Nó là cái gì? Ta không biết dùng nó?" Lăng Thiên cố nín cười nói.
Không biết dùng?
Kagome có chút ngờ nghệch, sau đó mới chợt nhớ ra Lăng Thiên không phải người hiện đại giống nàng.
Chần chừ một hồi, cuối cùng Kagome cũng quyết tâm, sau đó nhẹ nhàng xé bỏ lớp vỏ ra rồi ngậm nó vào miệng.
Chứng kiến nàng muốn dùng miệng đeo bao cho mình, trong lòng Lăng Thiên liền cảm thấy vô cùng phấn khích.
Trải qua bao nhiêu nữ nhân, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cảm thấy thực sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.
Nếu xét về thang điểm, thân thể Kagome chỉ xứng đạt mức trung bình. Ngực nàng không to, mông cũng chẳng nở, gương mặt thì không phải là xuất sắc, nhưng vẻ đẹp của nữ sinh hiện đại đang ngậm lấy bαo ©αo sυ chuẩn bị bọc lấy con c-c hắn khiến Lăng Thiên cộng thêm hai mươi điểm!
Thôi cho hai lăm đi!
Kagome há miệng, sau đó "ngoạm" thẳng vào con c-c của Lăng Thiên.
"Ahhh"
Lúc này, xúc cảm được truyền tới, một lớp cao su mỏng vừa bao trùm lên tiểu đệ khiến Lăng Thiên có chút khác thường, bởi từ trước tới giờ hắn toàn chơi trần, đã bao giờ sử dụng đồ thế này đâu.
"Thật mới lạ!" Lăng Thiên hứng khởi nghĩ.
Bọc lấy bαo ©αo sυ lên con c-c của Lăng Thiên, lúc này Kagome mới nằm ngửa xuống giường, gương mặt ngượng ngùng, nhẹ giọng nói:"Xin- Xin nhẹ nhàng với ta!"
Nhìn gương mặt ngượng ngùng của nàng, nhưng Lăng Thiên vẫn dễ thấy được, bờ môi nàng giống như đang nở nụ cười.
"Rất vui sao?" Lăng Thiên tò mò hỏi.
"Đú- Không, vui vẻ gì chứ, do ngươi uy hϊếp ta thôi!" Kagome nhanh chóng phủ nhận, đồng thời quay mặt đi để cố nén cười.
Tất cả những hình ảnh này đều được Lăng Thiên đặt trong mắt, hắn thật có chút bất ngờ.
"Thôi, đã nàng muốn thì ta miễn cưỡng chấp nhận vậy!" Lăng Thiên nhe răng, sau đó nằm đè lên người Kagome, rồi nhẹ nhàng thúc hông vào.
"Phạch"
"Ưmmmmmmmmmmmm"
Màиɠ ŧяiиɧ cuối cùng cũng rách, cơn đau điếng truyền từ hạ thân làm Kagome suýt hét lên thành tiếng, cũng may nàng kịp thời tự bịt miệng mình lại.
Nước mắt chảy ra, nhưng dù đau đớn đến như vậy, nhưng gương mặt Kagome lúc này lại giống như rất thỏa mãn.
"Cuối cùng... Cuối cùng ta cũng mất trinh rồi!" Kagome vui mừng nghĩ.
Khác với nữ nhân của huyền huyễn thế giới hay nữ nhân thời cổ đại, đối với nữ nhân mang xu hướng hiện đại như nàng, việc học đến trung học mà vẫn còn trinh thì quả thực... L-n ngươi chắc đóng mạng nhện rồi, thật quê mùa!
Hứng khởi trong lòng vì cuối cùng cũng mất trinh để có thể bằng bạn bằng bè, nhưng dĩ nhiên Kagome không có vì thế mà vui mừng ra mặt, nàng vẫn sẽ phải cố giữ gương mặt đau đớn, xót thương một chút thì Lăng Thiên mới thương yêu mà nhẹ nhàng.
"Phạch Phạch"
"Ưʍ.. Ah... Nh- Nhẹ thôi!"
Bởi Kagome không phải là nữ nhân mạnh mẽ gì, thế nên mỗi lần khi nhấp hông, Lăng Thiên liền không có tăng tốc độ nhiều lắm. Nhưng dĩ nhiên, có qua thì phải có lại, hắn...
"Ahhhhh"
Trong phút chốc, Lăng Thiên liền bắn một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài cùng lúc mà Kagome vừa ra. Mặc dù bị che phủ bởi lớp bαo ©αo sυ, nhưng Kagome vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận thấy một sức nóng đang chạm tới tử ©υиɠ nàng.
Kéo con c-c ra khỏi l-n Kagome, Lăng Thiên rút bαo ©αo sυ ra khỏi con c-c mình, hắn buộc lại rồi vứt trước mặt Kagome nói ra:"Thứ này thật phiền phức, ta không đeo nữa nhé?"
"Kho- Không, không được!" Kagome kiên quyết phủ định.
Để Lăng Thiên chơi trần có lẽ sẽ sướиɠ hơn nhiều, nhưng nhỡ như dính bầu một cái... Nàng còn không muốn có thai sớm đây này!
Tiếp tục cố rướn người lấy ra đống bαo ©αo sυ còn xót lại trong váy, Kagome vẫn như cũ sử dụng miệng rồi đeo vào c-c cho Lăng Thiên...
"..."
"Phạch Phạch Phạch"
"Ahhhh, sướn- Sướиɠ quá!"
"Ahhhhhhh"
Thấy Lăng Thiên lại lần nữa rút c-c ra khỏi l-n mình rồi ném đi cái bαo ©αo sυ chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia, Kagome liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Chỗ bao đó lên tới gần chục cái, thế mà...
"Thế nào? Hết đồ rồi vậy thì nghỉ nhé?" Lăng Thiên cười lạnh nói.
Kagome thấy Lăng Thiên muốn dừng, trong lòng cảm giác giống như nuối tiếc điều gì. Mặc dù nàng đây là lần đầu, nhưng quả thực được chơi qua lớp bαo ©αo sυ, cảm xúc có chút hơi hụt hẫng...
"Có- Có thể-" Kagome đỏ mặt lí nhí.
"Có thể cái gì?" Lăng Thiên đùa giỡn hỏi.
Kagome tiếp tục xoay mông lại, sau đó đưa tay chỉ vào con c-c đang cương cứng của Lăng Thiên, ngượng ngùng nói ra:"Ngư- Ngươi có thể không đeo nó cũng được, nhưng xin đừng bắn vào trong..."
Thấy Kagome đã ưng thuận, Lăng Thiên liền gật đầu đồng ý, sau đó liền không chờ đợi nữa, một hơi rướn hông, đâm thẳng vào bên trong.
Không bắn vào trong... Đó không phải là thứ nàng có thể quyết định!
"Ahhhh"
"Đâ- Đây rồi!!"
Kagome bị con c-c trần của Lăng Thiên lút cán khiến cho nàng suýt chút nữa ngất đi vì sung sướиɠ. Cảm giác này... Nó hơn gấp bội so với lúc đeo bao!"
"Phạch Phạch Phạch"
"Bốp Bốp"
Lăng Thiên vừa đ-t, vừa đưa tay vỗ đét đét vào mông Kagome rồi nở nụ cười dâʍ đãиɠ hỏi:"Thế nào, sướиɠ hơn so với trước chứ?"
"Ưʍ.. Ahhh"
Nhìn Kagome không còn đủ sức mà trả lời nữa khiến Lăng Thiên đắc ý. Vừa nãy, hắn bởi bực mình Kagome bắt hắn dùng bao, thế nên hắn đã khống chế tiểu đệ của mình một chút khiến cho nó nhỏ hơn bình thường và ra nhanh hơn bình thường!
Chính vì lẽ đó, cứ mỗi khi Kagome chuẩn bị ra, hắn lại khống chế cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn ra trước, để cho nàng có cảm giác sắp leo lên tới đỉnh thì lại tụt xuống.
Vừa tiêu hết đống bαo ©αo sυ kia, vừa khiến cho nàng phải nhớ mãi không thôi... Quả là một kế hoạch vi diệu!
"Phạch Phạch"
Kích cỡ trở lại, độ hăng máu cũng vì thế comeback, Lăng Thiên không ngần ngại nhấp hông thật mạnh khiến cho Kagome rêи ɾỉ đầy dâʍ đãиɠ.
"Ahhh"
"Dừ- Dừng!"
"Ta... Ah.. Sướиɠ... Ta không... chịu được... Ưm!"
Lăng Thiên bất chấp Kagome cầu xin, hắn lúc này gồng mình một cái, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền bắn thằng vào trong tử ©υиɠ của nàng.
"Ahhhhhhhhh"
Giống như Sango, Kagome rên lên một tiếng đầy hoang dã, cuối cùng mắt trợn ngược, cũng liền ngất lịm đi.
Trước khi ngất, trong đầu nàng chỉ còn lại hình ảnh tử ©υиɠ của mình ngập tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lăng Thiên, sau đó tự thì thầm nói:"Thôi thì... mang thai con của hắn cũng được!"
Khoảnh khắc Kagome nằm xuống cũng là lúc mặt trời liền xuất hiện, Lăng Thiên đứng trước giường, ngắm nhìn hai mỹ nhân đang mệt mỏi vì kiệt sức.
Hắn biết Kagome lo lắng điều gì khi nói hắn không được bắn vào bên trong nàng, nhưng thú thực là, nếu như nàng thực sự có thể mang thai con của hắn, hắn biết ơn nàng còn không kịp ấy chứ.
"Ài, vẫn là bởi vì ta quá mạnh đi..." Đạt tới đẳng cấp này, muốn có con thực sự không phải muốn là được, còn cần thêm cơ duyên nữa!
Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn, nhưng Lăng Thiên cũng không có vì thế mà tiếp tục hành hạ các nàng. Cuối cùng, hắn chọn cách đi tắm, hi vọng nước lạnh sẽ làm dịu cơn thèm muốn đi một chút...