2 ánh mắt nhìn nhau trên giường, thời gian như đình trệ trong phút chốc.
Bất chấp việc Lăng Thiên đùa hay không, lúc này Tiêu Ngữ đã nhớ tới mục đích của nàng tới nơi này rồi. Nàng muốn cùng với hắn...
- "Ta-" Tiêu Ngữ muốn nói điều gì đó, nhưng không kịp thì bất chợt bị Lăng Thiên tập kích vào môi.
Lăng Thiên hôn lấy cánh môi ngọt ngào của nàng, dường như có chút vị cherry nào đó thoang thoảng, 2 người trao nhau nước bọt, sử dụng lưỡi như những thanh kiếm va chạm với nhau...
Hôn được một lúc, Lăng Thiên thấy Tiêu Ngữ đã có chút thấm mệt, hắn xoay người nàng xuống rồi cười nói.
- "Tiêu Ngữ huynh, huynh thật là đẹp a, nếu huynh là nữ nhân thực sự chắc chắn sẽ có khối người ghen ghét lắm!" Lăng Thiên đùa giỡn.
- "Ta là-" Tiêu Ngữ tiếp tục muốn nói, nhưng Lăng Thiên đâu có cho nàng cơ hội, hắn dùng môi mình che lấp miệng nàng lại, tay phải hắn bóp lấy miếng bánh pudding kia, còn tay trái đưa từ từ xuống phía dưới, thọc vào quần nàng.
Đôi tay hắn như những con rắn vậy, mỗi chõ đảo quanh, người Tiêu Ngữ như nhũn ra bởi điện giật.
Khi tay trái hắn mò xuống nơi huyệt động bí ẩn, Lăng Thiên mỉm cười, sau đó giả vờ lộ ra vẻ mặt ngơ ngác hỏi:"Tiêu Ngữ, đến cả bên dưới, thứ đó của huynh cũng biến mất luôn sao? Không được, ta thân là một vị đại phu, chắc chắn phải cứu chữa cho huynh bằng được!"
- "Đã bảo, ta là-" Tiêu Ngữ muốn giải thích, nhưng Lăng Thiên đã nhanh tay che miệng nàng lại, đưa ngón tay ra hiệu nói:"Đừng nói chuyện, mọi chuyện sau đó cứ để ta!". Sau đó, hắn cúi người xuống, tụt chiếc quần ngủ của Tiêu Ngữ ra, ngay lập tức một đám lông đen nhánh lộ ra trước mặt hắn cùng với huyệt động bí ẩn.
Hắn đưa một tay cọ cọ vào hộŧ ɭε của nàng khiến người Tiêu Ngữ run rẩy vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau đó còn nghiêm mặt nói:"Bệnh tình thật là nguy kịch a"
Nếu như độc giả có thể nhảy vào trong truyện, chắc chắn hắn sẽ đánh cho tên Lăng Thiên một trận vì tội thích đùa nghịch người khác.
"Ưʍ... Ahhh"
Tiêu Ngữ cứ thế rêи ɾỉ, Lăng Thiên cứ đùa kiểu đấy làm nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi quên mất mình cần phải giải thích với hắn.
Một lúc sau, cảm nhận thấy bên trong đã ẩm ướt, Lăng Thiên cười hề hề, nhanh tay cởi phăng quần áo của mình ra, rút con c-c to bự của hắn đặt trước l-n Tiêu Ngữ rồi nói:"Bệnh này, khá nguy hiểm, cũng may ta có kim châm đại bự, có thể chữa bách bệnh, hi vọng huynh có thể chịu đau!"
Tiêu Ngữ thấy Lăng Thiên lôi ra tiểu đệ của hắn, nàng biết mọi chuyện tiếp theo đó xảy ra là gì rồi, nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng cho cơn đau chuẩn bị ập tới.
Thấy Tiêu Ngữ đã buông lỏng cơ thể, Lăng Thiên từ từ đưa con c-c của hắn đút vào bên trong.
"Xoẹt!"
"Ahhhhhhhh"
Tiếng màиɠ ŧяiиɧ bị phá, ngay lập tức tiếng hét của Tiêu Ngữ vang lên, cho dù nàng đã chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ nó vẫn đau đớn như thế này.
Nước mắt nàng chảy ra, Lăng Thiên không nhịn được rướn người về phía trước, thương tiếc mà dùng lưỡi liếʍ đi từng giọt nước mắt đọng lại trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
Một lúc sau thấy Tiêu Ngữ đã có chút ổn ổn, Lăng Thiên bắt đầu nhấp hông.
"Ah... Đau... Ahhhh"
Ban đầu, Tiêu Ngữ còn có chút đau đớn, nhưng dần dần tiếng kêu đau đớn chuyển hóa thành những tiếng rêи ɾỉ nhỏ, khuôn mặt nàng cũng từ từ giãn ra, không còn nhăn nhó như trước nữa.
- "Ta nói rồi, ta là đại phu cực kỳ mát tay, bệnh tới ắt trị" Lăng Thiên vừa cười hề hề dâʍ đãиɠ, vừa nhấp hông nhanh dần.
"Ah... Ưʍ... Sướиɠ"
Tiêu Ngữ rêи ɾỉ, nàng lúc này đã hoàn toàn cảm nhận được sự sung sướиɠ của một người phụ nữ rồi, thấy Lăng Thiên tiếp tục tăng tốc, nàng theo phản ứng liền giơ tay ôm lấy cổ hắn, 2 chân quắp chặt vào hông Lăng Thiên như muốn không để tuột mất hắn.
Bị Tiêu Ngữ vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, Lăng Thiên liền bế bổng nàng lên, chơi nàng theo thế quan âm tọa thiền.
"Ah... Sướиɠ quá... Lăng Thiên, chơi ta mạnh nữa đi!" Tiêu Ngữ rêи ɾỉ trong vô thức, công nhận, trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, dù không được ai dạy dỗ, nhưng nữ nhân nào cũng tự biết mình nên làm gì để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân của họ.
Lăng Thiên cứ thế ôm Tiêu Ngữ, hắn đ-t càng lúc càng nhanh, song song với nó là hai bên thành l-n Tiêu Ngữ ngày càng bó chặt lại.
"Ta sắp ra rồi!" Lăng Thiên ra hiệu
Tiêu Ngữ không nói gì, nàng vẫn cứ tập trung vào cơn khoái lạc mà bản thân đang cảm nhận, chỉ dụng móng tay gãi gãi vào tấm lưng Lăng Thiên như muốn nói cái gì đó.
Lăng Thiên mỉm cười, sau đó...
"AHHHHHHHHHHHH"
Lăng Thiên bắn vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong khiến cho cơ thể của Tiêu Ngữ vô cùng nóng nực, nàng rên lên một tiếng thỏa mãn rồi thϊếp đi trên người nam nhân của mình.
Nhìn nàng say giấc mộng, Lăng Thiên mỉm cười, bế nàng về phía giường, sau đó 2 người cùng nhau tận hưởng không gian thư giãn sau cơn đại chiến mây mưa.
Sáng hôm sau.
Tiêu Ngữ mở mắt, nhìn bên người nàng vị nam nhân anh tuấn này, đôi má nàng đỏ ửng, gương mặt tỏ ra vô cùng hạnh phúc.
Bất giác, nàng cảm thấy cơ thể Lăng Thiên rung rung như sắp tỉnh dậy, nàng giả vờ nhắm mắt lại, để Lăng Thiên nghĩ nàng còn đang ngủ, nàng không muốn Lăng Thiên biết nàng dậy trước, không muốn thấy gương mặt ngại ngùng của nàng.
Thật ra, Lăng Thiên đã dậy từ sớm, nhưng thấy Tiêu Ngữ đang ngủ nên hắn cố không đánh thức nàng dậy, giờ thấy nàng đã tỉnh, hắn mở mắt thì thấy nàng lại giả vờ, Lăng Thiên cười trìu mến, đưa tay bóp lấy bầu vυ' mềm mại kia rồi giả vờ buồn rầu nói:"Ta thật là một vị đại phu vô dụng, bệnh tình của Tiêu Ngữ huynh đơn giản thế này còn không chữa được nữa, ta sống làm gì trên đời, chết đi cho xong!"
Tiêu Ngữ nghe những lời đó vừa tức giận lại vừa buồn cười, nàng mở mắt, dùng tay véo lấy eo của Lăng Thiên nói:"Lúc ta cởϊ áσ trước mặt chàng, chàng không hề bất ngờ, chắc chắn chàng đã biết ta là nữ nhi trước đó rồi. Nói mau, chàng biết từ khi nào?"
- "Á á á, phu nhân tha mạng, ta nói ta nói, vi phu biết ngươi là nữ nhân ngay từ lần đầu gặp mặt a" Lăng Thiên giả vờ hoảng hốt.
Thấy Lăng Thiên gọi mình như thế, Tiêu Ngữ nhoẻn miệng mỉm cười, sau đó ôm lấy tay hắn, hạnh phúc thϊếp đi, trước khi nhắm mắt, nàng âm thầm nói:"Phu quân xấu xa, chỉ biết đùa giỡn người ta...!"