Chương 103: Bé ngoan đừng sợ (H)
Editor: L’espoir
*
“Tâm can nhi, mở mắt ra.” Từ Côn nắm cằm cô, chống lại đôi mắt đang mở to của cô, “Tuyệt đối không thể để cho người đàn ông thứ hai chạm vào chỗ này của em, chỉ có anh mới có thể xem, mới có thể chơi đùa, có thể cắm dươиɠ ѵậŧ vào đó, biết không?”
Hân Cam bị ánh mắt của anh làm cho sắc mặt trắng bệch, “Dạ biết, biết rồi ạ.”
Tính cách của cô, cũng sẽ không làm ra chuyện như nɠɵạı ŧìиɧ hay thay lòng đổi dạ.
“Ngoan.” Từ Côn xoa xoa mái tóc đen của cô, tầm mắt vẫn luôn không rời khỏi đôi mắt trong suốt của cô, ngữ điệu trêu chọc phóng đãng, “Tâm can nhi, vυ' bự vậy, sao bướm lại nhỏ như thế?”
Cho dù lúc trước có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy hiện vật vẫn nhịn không được thán phục.
Bộ ngực của Hân Cam phát triển rất tốt, cơ quan sinh dục sao còn giống như con gái? Một khối thịt nhỏ xíu yêu kiều e thẹn xinh đẹp, có màu trắng trong mờ bên ngoài.
Ngây thơ, trẻ con, vừa nhìn đã thuần khiết vô cùng, chưa từng bị bất kỳ người đàn ông nào hái.
Bên trong và bên ngoài đều trơn bóng, nửa sợi lông không dài, nếu cắm dươиɠ ѵậŧ vào, trực quan ngay cả một chút che lấp cũng không có, ngẫm lại đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn chết.
“Tất cả mọi người đều giống nhau mà.” Hân Cam kỳ thật cũng không biết người khác như thế nào, tóm lại chắc chắn là không có gì khác biệt.
Từ Côn cười nhạo, “Người khác không giống em. Huyệt nhỏ của tâm can nhi anh rất xinh đẹp.”
Bàn tay to của anh đè vào bên trong đùi cô, mu âʍ ɦộ nhỏ trướng phồng bị mở ra một khe nhỏ, tỏa ra ánh nước lấp lánh.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gạt môi âʍ ɦộ thanh tú ra một bên.
Hân Cam nhỏ giọng hét lên “A”.
“Bé ngoan đừng sợ.” Từ Côn rất hài lòng với cảm giác khi chạm vào môi âʍ ɦộ mập mạp, mở ra, lộ ra thịt hàu hồng hồng non nớt bên trong, đầu ngón tay tìm tòi cạo vách tường bên trong, trơn nhẵn một mảnh, non mềm không rõ đâu là thịt, đâu là nước da^ʍ của cô.
Âm huyệt của Hân Cam chưa bao giờ bị người đàn ông sờ mó vào, rất mẫn cảm, Từ Côn hơi chạm một chút, cô đã không ngừng run rẩy, da thịt toàn thân màu trắng ngọc dần dần chuyển sang sắc thái quyến rũ.
“Thoải mái không? Có thích anh chơi bướm nhỏ của em không?” Từ Côn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của cô, ngón tay lột da mỏng màu hồng phấn, hộŧ ɭε nhô ra một điểm nhỏ.
Từ Côn khẽ chậc một tiếng.
Mẹ nó đẹp quá đi.
Thật khó để tưởng tượng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của một người nào đó có thể đẹp như vậy.
Âʍ ѵậŧ và môi âʍ ɦộ đều vô cùng mỏng manh đáng yêu, rất nhỏ, hồng đến sáng lấp lánh, nhìn càng thêm mềm mại mơn mởn.
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!