Hân Cam

Chương 8: Ỷ thế hiếp người

Chương 8: Ỷ thế hϊếp người

Editor: L’espoir

*

“Như vậy? Cái chuyện gì? Tôi thì thế nào, hửm?” Từ Côn dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

“Thì là, là anh ép buộc người khác, ỷ thế hϊếp người.”

“Ép buộc? Em có biết ép buộc là gì không?” Giữ chặt hai cánh mông, kéo vào trong, ấn mạnh mông nhỏ của cô lên dươиɠ ѵậŧ sưng tấy lên của mình.

Bàn tay to xoa hai cái, cặp mông vô cùng đầy đặn, tròn trịa, đàn hồi, mềm mại, cảm giác sờ vào như thạch trái cây.

Giữa hai đùi bị nhét vào một vật lớn, nóng hừng hực, cứng đến mức cộm cả người.

Giữa hai chân nhạy cảm, cách quần áo, từng đoạn gân thịt thô to trên đó, giống như có ý thức tự chủ, không ngừng nảy lên.

Khuôn mặt của Hân Cam chuyển từ đỏ sang trắng, “A.”

Kêu một tiếng.

Từ Côn bị cô gọi càng cứng hơn, nắm tay cô đi chạm vào cây gậy to lớn kia, “Đây là cái gì, hửm?”

Năm ngón tay của Hân Cam đều cuộn tròn lại.

Từ Côn cứng rắn cọ tay cô lên dươиɠ ѵậŧ đang phấn khởi mà nẩy lên, “Biết đây là gì không, tâm can nhi?”

Hân Cam mười lăm tuổi, không phải năm tuổi, đương nhiên biết đây là cái gì, chỉ là không nghĩ tới vật thật lại lớn, dữ tợn và đáng sợ như vậy.

Ghét bỏ lại sợ hãi, dùng sức hất tay anh ra.

Từ Côn cười, siết chặt vòng eo vặn vẹo của cô, môi kề sát vào lỗ tai nhỏ của cô, trắng đến xuyên thấu, mềm muốn chết, nhịn không được cắn một ngụm xương sụn bên ngoài.

Cô bé của anh, ngoại trừ vυ' và mông, chỗ nào cũng xinh xắn, mảnh mai, khiến lòng người run rẩy, e sợ mình không cẩn thận, sẽ chơi hỏng cô.

Hân Cam bị anh cắn đến mức kêu lên một tiếng, nước mắt rơi như ngọc trai.

“Sợ?” Giọng của Từ Côn rất nhẹ, hông ưỡn thẳng lên một cái.

Cơ thể nhỏ bé của Hân Cam bị anh đẩy lên, khi hạ xuống, môi âʍ ɦộ khép kín bị khai phá, tiếng kêu đau run rẩy có chút ảo diệu.

Cảm giác xa lạ lại quái dị, cô sợ tới mức ngay cả giãy dụa cũng quên mất, nắm chặt cánh tay Từ Côn, “Từ, Từ Côn...”

“Ừ. Tâm can nhi, bé tâm can nhi, bướm nhỏ có cảm giác rồi có phải không? Có thoải mái không? Có thích bị tôi cắm dươиɠ ѵậŧ đυ. em không?” Sắc mặt Từ Côn cũng có chút khác thường.

Chỉ riêng cách trêu ghẹo cô gãi không đúng chỗ ngứa như vậy, so với chính mình bắn ra, sảng khoái hơn không biết bao nhiêu lần.

Ánh mắt mềm mại, giọng nói bị đốt cháy bởi ham muốn xá© ŧᏂịŧ, “Làm bạn gái của tôi đi, được không? Tôi sẽ yêu thương em, mỗi ngày sẽ hầu hạ em thoải mái.”