“Anh ngồi lên sô pha đi? Tôi đi lấy nước.” Lâm Vũ Nhu một bên khóa cửa một bên nói với hắn.
“Uống nước thì không cần, cô nhanh giải quyết đi, tôi còn phải đi về ngủ.”
Lâm Vũ Nhu đành nhún vai đáp: “Được rồi.” Xoay người về phòng.
Nghĩ đến côn ŧᏂịŧ của hàng xóm tự an ủi, lâm Vũ Nhu rất không thỏa mãn, nhưng lại ngại với vẻ khó chịu nghiêm túc của hắn, cô không dám làm gì.
Lâm Vũ Nhu đang xuân triều khó nhịn luôn do dự, vẫn là đi đến phòng khách. Kinh ngạc nhìn thấy hàng xóm vẫn luôn bất mãn giờ đã đứng dựa vào trên tường ngủ rồi! Xem ra đúng là rất mệt, Lâm Vũ Nhu trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi.
Lúc ngủ nhìn không dữ dằn như vậy nữa, ngược lại bởi vì mỏi mệt mà có điểm yếu ớt, hơn nữa ngoại hình hắn vốn dĩ không tồi, chỉ là bình thường luôn khiến người khác không dám đến gần mà thôi.
Trải qua một phen giãy giụa, cô tìm cho mình lý do thật tốt: không có côn ŧᏂịŧ cô sẽ không thỏa mãn, không thỏa mãn hàng xóm liền không thể ngủ, cho nên vì chính mình cũng vì hàng xóm suy nghĩ, cách tốt nhất giải quyết chính là dùng côn ŧᏂịŧ của hắn thỏa mãn cô, tuy rằng hắn chưa đồng ý nhưng sẽ vui lòng vì được ngủ một giấc đi? Hơn nữa tiết tinh cũng có thể trợ giúp giấc ngủ.
Làm tốt tâm lý, Lâm Vũ Nhu quỳ xuống trước người hắn, kéo quần ngủ xuống, đem bên trong ngủ say tiểu quái thú thả ra.
So với Lương Văn có một chút ngắn hơn, nhưng rất thô to, Lâm vũ nhu dùng tay làm nó đứng lên, đường kính có khoảng năm cm, phần qυყ đầυ còn lớn hơn nữa, nếu là tiến vào tiểu huyệt nhất định rất sướиɠ.
Há miệng ngậm lấy hai viên tinh hoàn, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ phần da mỏng, âm mao dính ở trên mặt cô không quá dễ chịu, xoang mũi cũng tràn ngập vị xạ hương của đàn ông. Bình thường Lâm Vũ Nhu sẽ không thích, nhưng lúc này cô đang rất muốn một cây côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, mạch đập hữu lực nên chỉ thấy rất gợi cảm.
“A… tuyệt quá…”
Hàng xóm có lẽ năng ban ngày làm việc rất mỏi mệt, giờ phút này đang ngủ giống như chết vậy, chỉ có cương cứng đứng thẳng hạ thân chứng tỏ hắn còn sống.
Lâm Vũ Nhu biểu tình say mê liếʍ phần qυყ đầυ, sau đó là phần thân, đến khi tòan bộ bao phủ nước bọt. Cô quỳ thẳng người lên một chút, điều chỉnh vị trí, dùng qυყ đầυ đâm chọc đầṳ ѵú, chất dịch nóng bỏng trên đầu chảy ra dính lên ngực, làm cô rùng mình một trận , kích động rêи ɾỉ ra tiếng.
“Nóng quá… a……” Tiếng rêи ɾỉ nhỏ xíu, sợ đánh thức người đang ngủ kia.
Lâm Vũ Nhu một bàn tay đùa nghịch côn ŧᏂịŧ, một tay khác cầm lấy dươиɠ ѵậŧ giả đâm vào vào rút ra, tuy rằng rất muốn có côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào trong cơ thể, giải phóng dục hỏa hiện giờ, nhưng cô không có thích hợp bảo hộ, hơn nữa dù sao người ta cũng chưa đồng ý, không thể làm thật.
Nếu hắn có thể tỉnh lại sau đó tự nguyện tới một lần thì tốt rồi.
Rốt cuộc đa số đàn ông đều là động vật nửa người dưới, đặc biệt tuổi và ngoại hình của cô đều rất được hoan nghênh, rất ít người có thể cự tuyệt. Nhưng thực đáng tiếc người đàn ông này chính là số ít kỳ quái đó, có lẽ hắn độc thân nhiều năm là bởi vì quá kỳ quái.
Lâm Vũ Nhu không ngừng thay đổi động tác, say mê mà hút, ngậm lấy, liếʍ mυ'ŧ, xoa nắn, làm cho thô to côn ŧᏂịŧ cũng phóng thích, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt lại mang đầy hương vị nhiễm lên cả người, cô sảng khoái thở dài: “A… nóng chết… Rất thích…”
Đây không phải âm đế hay âʍ đa͙σ cao trào, có thể chỉ là một loại tâm lý thỏa mãn mà thôi, dù sao lúc này thứ cô cần nhất cũng có rồi, cảm giác cũng không hề kém cao trào bình thường.
Lâm Vũ Nhu hạ thân chảy không ít dâʍ ɖị©ɧ, dươиɠ ѵậŧ giả không có tay giữ lấy lại bị nước làm trơn liền trượt ra ngoài, rơi trên mặt đất giữa một bãi dâʍ ɖị©ɧ.
Hàng xóm không biết khi nào đã tỉnh lại, nhìn vật nhỏ trước mặt cả người trần trụi dâʍ đãиɠ lại chỉ trầm mặc mà chờ cô hoàn hồn, hạ thân cũng không lại đứng lên, không hề vì bị vật nhỏ này làm cho hưng phấn.
“…… cô sướиɠ đủ rồi sao? Tôi có thể trở về đi ngủ rồi chứ?”
Lâm Vũ Nhu kinh ngạc với hàng xóm bất cận nhân tình đã đến mức không gần nữ sắc.
“Đủ, đủ rồi…” Lâm Vũ Nhu còn dư vị cao trào, mê mang nhìn hắn, trên mặt cô vẫn còn vương lại rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, giống như một thiếu nữ ngây thơ bất an tuổi dậy thì, vừa trải qua tình sự liền bị vứt một bên.
“Vậy tôi trở về, hy vọng cô có thể giữ lời an tĩnh, chúc ngủ ngon.” Hắn chỉ lãnh đạm nói xong, bình tĩnh đem quần kéo lên, đi thẳng ra cửa trở về phòng.
Nghe tiếng đóng cửa, Lâm Vũ Nhu rất nghi hoặc: Chẳng lẽ hắn không được? Nhưng lúc ngủ vẫn đứng lên mà?
Chẳng lẽ không có hứng thú với cô?