"Nguyệt Nguyệt, huynh muốn đi ---"
Trong lúc Hoàng Khinh Vãn vẫn đang do dự, Cơ Tiểu Hồ lại đột nhiên xuất hiện, hắn trừng đôi mắt to, nhìn Ảnh Khuynh Thành nói, "Công chúa Khuynh Thành, cái chỗ ngươi nói, thật sự có đá U Minh sao?"
Ảnh Khuynh Thành sững sờ, lập tức khẽ gật đầu, dung nhan dưới khăn che mặt, cười vô cùng bỉ ổi, "Đương nhiên, sao vậy tiểu hồ ly, ngươi cũng động lòng với đá U Minh?"
Cơ Tiểu Hồ yên lặng cúi đầu xuống, vậy mà trong mắt to có một chút sương mù mờ mịt, sau đó hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Khinh Vãn nói, "Ta vẫn luôn cảm thấy, mẫu thân chết rất kỳ lạ, nếu có được đá U Minh, có lẽ ta có thể tra được nguyên nhân cái chết của mẫu thân."
Hoàng Khinh Vãn nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao có cảm giác tê rần, đối với tuổi thơ của Cơ Tiểu Hồ mà nói, Hồ tinh là chỗ dựa duy nhất của hắn, đã qua nhiều năm như vậy, Cơ Tiểu Hồ đối với cái chết cảu Hồ tinh vẫn không thể tiêu tan.
"Cơ Vãn Nguyệt, tiểu hồ ly cũng đã năn nỉ ngươi, ngươi mà không đi, thật không tim không phổi*!" Ảnh Khuynh Thành tiếp tục ở một bên phiến âm phong lân quang.
*Ý nói không có lương tâm.
Viên đá nhỏ màu đỏ của Hoàng Khinh Vãn uy lực rất lớn, tùy tiện một tia sáng đã có thể đánh lui một con ác quỷ ngàn năm, Ảnh Khuynh Thành, cần một sức mạnh như vậy.
Hoàng Khinh Vãn trầm tư một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, "Ảnh Khuynh Thành, hôm nay ngươi có ăn đậu không?"
"Ta …" Lúc này Ảnh Khuynh Thành cạn lời, "Yên tâm, không ăn."
Bây giờ Hoàng Khinh Vãn mới thở dài một hơi, phân thân nguyên thần củaĐế Thiên Thí chỗ vòng tay, tản ra hồng quang u ám, nguyên tố lửa trong cơ thể Hoàng Khinh Vãn rục rịch, đôi mắt đỏ sậm hơi nheo lại, việc đào mộ trộm mộ này ở thế kỷ 21Hoàng Khinh Vãn cũng là thường làm!
Nếu Cơ Tiểu Hồ đã thỉnh cầu, Hoàng Khinh Vãn thật sự không cự tuyệt, chỉ là lúc này trong nội tâm nàng đã tính toán mấy kế hoạch.
Bảo bối tốt nhất, nhất định phải đoạt tại trước Ảnh Khuynh Thành, Ảnh Khuynh Thành nói chia năm năm, chính là lời nói bỏ đi, nói không chừng đến lúc đó một chút cặn bã cũng không để lại cho nàng.
"Huyết phong quá mức hung hiểm, tiểu hồ ly ở lại, không được đi." Đây là cảnh cáo của Hoàng Khinh Vãn.
Mà lần này, Cơ Tiểu Hồ hiển nhiên rất khát vọng dược đi theo, "Nguyệt Nguyệt, huynh có thể bảo vệ mình, sẽ không gây cản trở cho muội."
Đôi mắt to hiện ra vài giọt nước mắt, chiếc đuôi hồ ly đong đưa, lỗ tai nhỏ cụp xuống, vô cùng đáng thương, khiến người khác không nhẫn tâm cự tuyệt.
"Lại đây…” Ảnh Khuynh Thành ở bên cạnh sợ Hoàng Khinh Vãn sẽ vì Cơ Tiểu Hồ lại thay đổi chủ ý, lập tức lấy ra một chiếc áo bào lớn cho Cơ Tiểu Hồ mặc vào, "Đây là Hỏa Vũ Thần Y làm từ lông vũ của chim Hỏa Liệt, năng lực phòng ngự có thể so với cảnh giới Đạo Linh sư, ngươi mặc vào rồi đi cùng chúng ta, phòng ngừa vạn nhất."
Hoàng Khinh Vãn lập tức liếc mắt, lần trước cái gì mà Vô Ảnh Thần Y, không phải một kích liền bị ác quỷ ngàn năm đào ra một cái hố sao?
Đối với bảo bối mà Ảnh Khuynh Thành lấy ra, Hoàng Khinh Vãn vốn không có một chút lòng tin nào.
Nàng nhìn Cơ Tiểu Hồ một chút nói, "Muốn đi cũng được, mang Tử Âm Trân Châu trên người đi."
"Được." Cơ Tiểu Hồ không cự tuyệt, hắn ngoại trừ luyện dược, không còn gì khác, có Tử Âm Trân Châu bảo vệ, có thể so sánh với sự bảo vệ của vương giả, như thế cũng có thể khiến Nguyệt Nguyệt ít lo lắng cho hắn.
"Tốt tốt, cứ như vậy, Cơ Vãn Nguyệt, lề mề nữa thì trời sẽ sáng đó!"
"Ảnh Khuynh Thành, ngươi phải mang theo Cửu Vĩ Hồ."
"Cơ Vãn Nguyệt, ngươi cũng phải đem theo đống xương chó kia."
. ..
Hai người cùng hai con thú và một bán yêu, dưới ánh sáng trong trẻo lén lén lút lút lên đường đi đến huyết phong.
Trên Thương Đảo, một luồng ánh sáng màu xanh lục bổng lóe lên, Cơ Bích Cầm ẩn núp trong bóng tối cười lạnh một tiếng, mang theo một con chim mắt đỏ, đi theo hướng của Hoàng Khinh Vãn.
Lần này nếu có thể diệt trừ tên phế vật kia, là chuyện không thể tốt hơn!