Nàng sờ lên mũi ngọc tinh xảo, đột nhiên nghĩ tới con Cửu Vĩ Hồ lúc nãy, nhìn lại bộ xương chó trước mắt này, so sánh cùng con Cữu Vĩ Hồ to lớn oai phong kia, trong nháy mắt tức đến muốn phát nổ, có ai hiểu được không?
"Xương đầu --- Xương đầu ---" Bộ xương chó trong tay nàng đạp đạp cái chân ngắn nho nhỏ muốn chạy trốn.
Hoàng Khinh Vãn một phát bắt được cái đuôi bị nàng chặt đứt, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lên, lại đem bộ xương chó dò xét một hồi lâu, càng xem càng cảm thấy thứ này vô cùng quỷ dị.
"Ngươi đã thua rồi thì phải làm nô dịch cho ta cả đời, hiểu không?" Hoàng Khinh Vãn nhấc bộ xương chó vào trong tay, trong lòng tránh không được mấy phần mất mát, vốn cho rằng sẽ đánh được một đại Boss, không ngờ chỉ là con chó con, mà còn là một bộ xương chó óng ánh, ngay cả muốn hầm một nồi canh thịt chó cũng không được.
Thôi, nhặt một đống xương trở về, làm vật trang trí cũng không tệ. Hoàng Khinh Vãn một khi đã ra tay, như thế nào lại tay không mà về!
"Xương đầu ---"
Bộ xương chó bị nàng nhấc ngược trong tay, nhe răng trợn mắt bất mãn khẽ kêu lên.
"Không im miệng lại, ta đem ngươi hầm thành một nồi canh xương chó!"
"Xương --- "
"Xương đầu em gái ngươi!"
…
U Minh Huyễn Lang im lặng ngưng nghẹn, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài ba tiếng.
Bộ tộc Huyễn Lang, là tộc Ma Thú vô cùng cường đại, nửa năm trước nó ở chỗ này cắm rễ, hôm nay muốn chọc ghẹo những người này một chút, không ngờ tự đem mình mắc vào trong hố.
Nếu nó không phải chỉ là một con thú non còn nhỏ, thì Hoàng Khinh Vãn làm sao có thể trở thành đối thủ của U Minh Huyễn Lang.
…
"Nguyệt Nguyệt ---" Hoàng Khinh Vãn dẫn theo U Minh Huyễn Lang đi chưa được mấy bước, sau lưng đã truyền đến âm thanh quen thuộc.
Nàng quay đầu, thấy Cơ Tiểu Hồ vô cùng chật vật chạy tới. Thân thể nhỏ bé, lúc này khắp người toàn là máu me, một bộ quần áo bị xé rách tan tành.
"Sao ngươi lại chật vật như thế này?" Hoàng Khinh Vãn nhìn theo hắn, hỏi.
"Nguyệt Nguyệt, muội không sao chứ?" Cơ Tiểu Hồ lại không trả lời câu hỏi của nàng, tiến lên kiểm tra nàng một phen, lúc tầm mắt rơi vào chỗ máu tươi đầm đìa ngay mắt cá chân của nàng, Cơ Tiểu Hồ không khỏi hít sâu một hơi, lập tức ngồi xổm xuống, xem xét thương thế của nàng.
"Nguyệt Nguyệt, sao lại bị thương nặng như vậy, vết thương phải xử lý nhanh mới được, nếu không một chân của muội sẽ bị tàn phế!"
Hoàng Khinh Vãn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Cơ Tiểu Hồ, không hiểu sao trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, "Yên tâm, sao ta có thể yếu ớt như vậy."
Tuy rằng nói như thế, Cơ Tiểu Hồ không đề cập tới còn êm đẹp, hiện tại vừa nhắc tới nàng lại thật sự cảm giác được đau đến thấu tâm can.
Cơ Tiểu Hồ không hề do dự một giây phút nào, từ trong thiết hồ lấy ra một bình thuốc, lập tức giúp Hoàng Khinh Vãn xử lý vết thương, một bên thận trọng lau đi vết thương của nàng, một bên phàn nàn nói, "Sao có thể không cẩn thận như vậy, vết thương này còn nhiễm thi độc, nếu chậm một chút nữa, thi độc này sẽ xâm nhập vào trong toàn bộ cơ thể của muội, Nguyệt Nguyệt, sau này nhất định không thể tùy tiện dấng thân vào mạo hiểm, biết không?"
Hoàng Khinh Vãn, "..."
Cơ Tiểu Hồ tràn đầy quan tâm, ngược lại cũng không khiến cho Hoàng Khinh Vãn phản cảm, nàng không cự tuyệt, mặc cho hắn cẩn thận giúp nàng xử lý vết thương.
Qua hồi lâu, Cơ Tiểu Hồ mới thở dài một hơi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, sau đó mới đứng lên. Trong đôi mắt to long lanh phản chiếu ra hình bóng gương mặt của Hoàng Khinh Vãn, hắn khẩn trương vươn tay, "Sao trên mặt cũng bị thương--- "
"Cũng may, vết thương trên mặt cũng còn nhẹ, không có độc."
Dứt lời, lại lấy ra một bình thuốc từ thiết hồ cũ kỹ, cẩn thận đem lấy thuốc mang theo hương vị bạc hà thơm mát bôi lên trên mặt của Hoàng Khinh Vãn. Đến bây giờ, Cơ Tiểu Hồ mới hoàn toàn thở dài một hơi.
"Sao ngươi lại bị thương?" Hoàng Khinh Vãn bị hắn lăn qua lăn lại một trận, mãi đến lúc này, rốt cục mới có cơ hội nói chuyện, trên thân Cơ Tiểu Hồ nhiều chỗ bị thương, so với nàng nghiêm trọng hơn nhiều.
"Ừm, trên đường tìm Nguyệt Nguyệt, đυ.ng phải một con thú hung dữ, không có gì đáng ngại." Cơ Tiểu Hồ hời hợt nói.
"Không phải đã đưa Tử Âm Trân Châu cho ngươi sao, vì sao không dùng để hộ thể?"