“Ừm?” Cửu Vĩ Linh Hồ ở phía sau đột nhiên dừng lại thân mình, kiêu ngạo nhìn Hoàng Khinh Vãn, có chút sững sờ.
“Ây da...” Hoàng Khinh Vãn chạm vào má mình một chút, miệng vết thương tuy không sâu nhưng lại đau muốn chết.
“Xương khô...” Chỗ sâu trong chướng khí, bóng dáng màu trắng bạc kia bỗng nhiên dừng lại, bên trong chướng khí màu vàng, một đôi mắt ma quái đang hung hăng nhìn nàng, ngay tức khắc khiến Hoàng Khinh Vãn sởn cả tóc gáy.
Thứ màu trắng bạc đó, chính là nó sao?
Đôi mắt ma mị ấy, chỉ cần liếc một cái cũng khiến cho người ta sởn tóc gáy, cảm giác như rơi vào địa ngục.
“Xương khô...” Cặp mắt ma quái kia nhìn chằm chằm Hoàng Khinh Vãn vài giây, rồi lại nhanh chóng chìm vào trong chướng khí.
“Đứng lại!” Hoàng Khinh Vãn sửng sốt một chút, thế nhưng như bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đuổi theo.
“Loài người đúng là không muốn sống!” Cửu Vĩ Linh Hồ ở phía sau lạnh lùng phun ra một câu, nhưng không đuổi theo.
U Minh Huyễn Lang, thế nhưng lại xuất hiện ngay lúc này sao?
Hừ, nó hừ lạnh một tiếng, con nha đầu đó, gan cũng không nhỏ, còn dám một mình đuổi theo U Minh Huyễn Lang, ngay sau đây nhất định phải chết như thế nào thì cũng không ai biết!
“Nguyệt Nguyệt ---”
Đang lúc xuất thần, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói nôn nóng và non nớt.
Cửu Vĩ Linh Hồ quay đầu lại, một đôi xanh mắt xanh đen lạnh lùng hung hăng nhìn chằm chằm sự xuất hiện đột ngột của Cơ Tiểu Hồ và Ảnh Khuynh Thành.
Bỗng nhiên, đôi mắt của Cửu Vĩ Linh Hồ chuyển động, từ trên người Cơ Tiểu Hồ tản ra loại khí chất thuộc về hồ ly.
Ánh mắt Ảnh Khuynh Thành lạnh lẽo, kéo Cơ Tiểu Hồ lui về phía sau mấy bước.
Thứ có thể khiến Ảnh Khuynh Thành kiêng kị, hẳn là rất cường đại.
Cơ Tiểu Hồ trừng đôi mắt to ngập nước, núp ở sau lưng Ảnh Khuynh Thành, nhìn chằm chằm vào con cửu vĩ linh hồ ở trước mắt, yếu ớt hỏi, “Tiểu Cửu Cửu, ngươi có thấy Nguyệt Nguyệt nhà ta không?”
“Phốc ---” Cửu vĩ linh hồ suýt nữa ói ra máu.
Tiểu Cửu Cửu...
“Tên ta là Cửu Vĩ!” Nó nhấn mạnh một lần nữa.
“Vậy thì tiểu Cửu Cửu, ngươi có từng nhìn thấy Nguyệt Nguyệt nhà ta không?”
Cửu vĩ linh hồ cũng hết cách với hắn, nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là tức giận, có lẽ là bởi vì trên người Cơ Tiểu Hồ có một nửa máu của hồ yêu, có lẽ ---
Nó nheo lại đôi mắt xanh sẫm lạnh lùng, “Ngươi đang nói cái tiểu nha đầu kia à?”
“Ừm ừm, khẳng định là Nguyệt Nguyệt!”
“Nàng không còn cơ hội sống sót nữa.” Cửu vĩ linh hồ nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Thấy trên người ngươi có phân nửa máu là của hồ ly, vậy nên mau cút đi!”
“Nguyệt Nguyệt làm sao vậy?” Cơ Tiểu Hồ trực tiếp bỏ qua nửa lời nói sau của cửu vĩ linh hồ, trái tim nhỏ bé như sắp nhảy tới cổ họng.
“Nghe không hiểu lời của hồ ly nói sao, bảo ngươi mau cút đi!” Cửu vĩ linh hồ có chút tức giận, ở đây U Minh Huyễn Lang là kẻ thống trị tất cả, cho dù là nó cũng phải kiêng kị vài phần.
“Hừ.” Đã thấy Ảnh Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, mắt phượng nhìn về phía Hoàng Khinh Vãn biến mất, trong nháy mắt kéo theo Cơ Tiểu Hồ, muốn đuổi theo.
“Rống ---” Cửu vĩ linh hồ gầm lên giận dữ, thân hình thật lớn trong nháy mắt ngăn hai người lại.
Nó kiêu ngạo nhìn Ảnh Khuynh Thành và Cơ Tiểu Hồ, “Muốn chết đến thế sao? Thế thì chết ở trên tay ta là được rồi!”
Ảnh Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, một thân váy tím phiêu dật, khăn che mặt nhẹ nhàng rũ xuống, thoạt nhìn rất phong tình.
“Tiểu hồ ly, ta ở đây cầm cự nó, ngươi đi tìm Cơ Vãn Nguyệt.” Ảnh Khuynh Thành vừa gấp gáp nói với Cơ Tiểu Hồ, vừa sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Cơ Tiểu Hồ sửng sốt, gật đầu với Ảnh Khuynh Thành, chuẩn bị chạy đi.
“Ai cũng đừng mong rời đi!” Cửu vĩ linh hồ gào thét xông đến, chín cái đuôi hồ ly to lớn ở phía sau, trên mỗi cái đuôi đều có ngọn lửa xanh biếc, mà ngọn lửa kia lại bay nhảy như ma trơi.
Ảnh Khuynh Thành híp mắt phượng lại, không dám khinh địch chút nào.
Một con cửu vĩ linh hồ, tính toán một chút, đã sớm vượt qua cảnh giới linh thú siêu việt, đạt tới cảnh giới hồn thú!
Mà Kỳ lân của Cơ Minh là một con linh thú cấp tám, ở trong cảnh giới Tu Linh Sư của thiên linh sư, là linh thú quý hiếm.