Edit: Tử Hy
Beta: Ân Tĩnh
Cặp mắt màu nâu kia nhẹ nhàng nhìn lướt qua mọi người đứng ở dưới bậc thang, hắn thở dài một tiếng, “Một lần tư chất lại thua kém một lần.”
“Đại nhân nhìn thuận mắt là được, có thể bắt đầu tỷ thí được chưa?” Một lão giả đứng phía sau cung kính hỏi.
“Bỏ đi, giữ lại 50 người là đủ rồi.”
Dạ Trọng Lâu nói tiếp một câu, thân hình chợt lóe, hóa thành một luồng vẩy mực, biến mất ngay tại chỗ.
“Vâng.” Lão giả cung kính đáp.
Ngược lại, ánh mắt của hắn lại dừng ở những chúng Tu Linh Sư đứng ở dưới cầu thang, âm thanh như chuông trời, “Tỷ thí ngày hôm nay, sẽ so cùng cảnh giới, cho dù là sống hay chết thì chỉ có thể giữ lại năm mươi người.”
Mọi người vừa nghe xong thì tức khắc thổn thức một hồi! Không ngại ngàn dặm xa xôi đi đến Huyễn Hư Phủ, nói ít thì cũng có ngàn người trên toàn bộ đại lục Thương Di, vậy mà chỉ để lại năm mươi người!
Có thể tới đây, tuyệt đối không phải kẻ yếu, Huyễn Hư phủ lại kén chọn như vậy! Mười năm trước, cũng để lại hơn một trăm người, lần này đến phiên bọn họ lại chỉ để lại có năm mươi người! Sau khi mọi người thổn thức một hồi, cũng không dám lên tiếng phàn nàn quá nhiều.
Huyễn Hư Phủ vốn không phải nơi mà người bình thường có thể vào, hiện giờ, chỉ có thể dựa vào thực lực, liều mạng xông vào.
“Nguyệt Nguyệt, ta khẩn trương quá.” Lòng bàn tay Cơ Tiểu Hồ đã đổ đầy mồ hôi, Tu Linh Sư xung quanh như lang như hổ, trong mắt mỗi người đều lập loè ý chí quyết tâm tiêu diệt đối phương, việc này khiến trái tim nhỏ bé của hắn không ngừng run rẩy.
“Nhớ kỹ, độc chết một người thì ít một người! Ngươi so đấu, thì phải dựa vào độc!” Hoàng Khinh Vãn kéo đuôi hồ ly của hắn, nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà, ta không xuống tay được...” Cơ Tiểu Hồ nhu nhược nói.
“Trên chiến trường không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, đem mấy thứ nhân từ vô dụng kia vứt hết cho ta!”
“Nguyệt Nguyệt ---”
“Nhớ kỹ chưa!”
“Rồi!”
Hoàng Khinh Vãn không nhiều lời nữa, trực tiếp đem Tử Âm Trân Châu đặt ở trên người Cơ Tiểu Hồ, lực phòng ngự của Tử Âm Trân Châu rất cường đại, có thể bảo đảm an toàn cho Cơ Tiểu Hồ. Cơ Tiểu Hồ vốn định cự tuyệt, nhưng ánh mắt của Hoàng Khinh Vãn khiến hắn rõ ràng nuốt xuống câu định nói kia.
Bên kia, đám người Cơ Minh lúc này cũng hơi khẩn trương.
Luận về tu vi, Cơ Minh đã là một Thiên Linh sư cấp trung, trong cùng cảnh giới chỉ sợ cũng không có mấy người có thể đấu cùng hắn. Mà Cơ Bích Cầm, đã đạt tới cảnh giới Nguyên Linh sư, Cơ Linh Tuyết và Cơ Ngọc Nhi cũng không yếu.
“Thập công chúa của Hoàng Triều Vô Ảnh!” Đột nhiên trong đám người, không biết là ai đã kêu một tiếng, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn.
Chỉ thấy trong đám người, một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi xinh đẹp bước chân trần đi đến, nàng cũng không phải đi trên mặt đất, mà mỗi bước đi dưới chân đều để lại một đạo sóng nước. Cả người nàng mang váy tím, mạng che mặt màu tím, mái bằng, chỉ lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp, đi theo phía sau là hai nam tử trung niên anh tuấn.
“Hoàng Triều Vô Ảnh chỉ cử tới một vị công chúa, Ảnh Khuynh Thành!”
“Nghe nói trời sinh đã có thể chất vương giả!”
“Cái gì?”
“Vô ảnh hoàng triều chỉ có một vị công chúa như vậy, còn lại đều là hoàng tử, nghe nói vị công chúa này tức khắc sẽ đi vào cảnh giới Thiên Linh sư.”
“Mới mười mấy tuổi, kinh khủng như vậy sao!”
“Trước mắt ở đại lục Thương Di, có thể so sánh thể chất vương giả bẩm sinh cũng chỉ có công chúa Thập Thất của Hoàng Triều Thánh Nguyệt.”
“Đáng tiếc công chúa Thập Thất đã mất tích nửa năm, linh căn bị trảm, trở thành người vô dụng, cả đời này cũng không thể mở ra mệnh tinh nữa.”
Những lời này vừa nói ra, Ảnh Khuynh Thành đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua mấy tên Tu Linh Sư vừa tán dóc kia.