Đối mặt với một mỹ nhân vừa sinh động, vừa đẹp lại nẩy nở như thế này, một đại lão gia như Khương Văn Tuấn lúc này lại bất động như núi, khiến Hoàng Khinh Vãn không nhịn được muốn khen hắn một chút.
"Ha ha, người người đều nói Tiêu Dao Hầu làm theo ý mình, xưa nay không yêu thích mỹ sắc, bây giờ xem ra đúng là sự thật, Diêu Hi ta xinh đẹp tuyệt trần có điểm nào không xứng với ngươi?"
"Không biết xấu hổ, ta thực sự xem thường ngươi."
Khương Văn Tuấn giận dữ, đối với tất cả những ai muốn tổn thương người bên cạnh hắn, hắn sẽ không cho ra sắc mặt tốt, dù cho là vị quận chúa xinh đẹp này, huống chi còn là người mới của hoàng chủ.
"Tiêu Dao Hầu thật là có khí chất của nam nhân." Quận chúa Diêu Hi cũng không tức giận, thân thể ả ta thơm ngát, trong thiên hạ này không có mấy người nam nhân có thể chống lại được sự cám dỗ của ả, cho dù là hoàng chủ Thánh Nguyệt cũng không ngoại lệ.
"Nhưng mà người ta thích chính là người có khí chất nam nhân giống như ngươi." Diêu Hi cười duyên dáng, uốn éo vòng eo như rắn, "Đáng tiếc Tiêu Dao Hầu có hơi không hiểu phong tình."
"Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất nên thành thật một chút, đã là phi tử của hoàng chủ phải biết phép tắc, nếu như dám có ý đồ gì, ta là người diệt ngươi đầu tiên."
"Ha ha, ngươi không tiếc sao?" Trong đôi mắt màu xanh biếc là thần thái dẫn dụ người, quận chúa Diêu Hi chậm rãi mở miệng nói, " Âm thanh Tiêu Dao Hầu lớn như vậy là muốn gọi hết người bên ngoài đánh vào trong này sao?"
Sắc mặt Khương Văn Tuấn nhìn không tốt chút nào, hắn vừa trở lại Hoàng Triều Thánh Nguyệt mà thôi, hôm nay lặng lẽ tiến vào trong bảo khố, chẳng qua muốn trộm lấy vài bảo bối cho Tiểu Thập Thất phòng thân, không nghĩ rằng đυ.ng phải quận chúa yêu tộc Diêu Hi ở chỗ này.
"Được rồi, ta không đùa với ngươi nữa, hôm nay Tiêu Dao Hầu xem như chưa từng gặp ta là được." Diêu Hi cười đi lướt qua hắn, thân hình lóe lên lập tức tiến vào tầng hai của bảo khố. Khương Văn Tuấn cũng không chậm trễ, nhanh chóng đi theo.
Hoàng Khinh Vãn không có gì để nói, đối với quận chúa yêu tộc kia, nàng không hề có thiện cảm. Vốn dĩ nàng cũng dự định đi tầng thứ hai bảo khố nhìn thử, bây giờ hai người kia đã đi trước một bước. Nàng tạm thời không muốn hành động tùy tiện.
"Kẹt kẹt ---"
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy một tiếng mở cửa cực nhỏ vang lên. Tinh thần Hoàng Khinh Vãn lập tức tập trung cao độ. Chỉ thấy một vầng sáng màu vàng đập vào mắt, ngay sau đó một nam tử mặc áo đen đi theo vào bên trong.
"Thất ca, ngươi chắc chắn trong bảo khố có thứ mà chúng ta cần sao?" Thiếu nữ kia chậm rãi mở miệng, giọng điệu có mấy phần chờ mong.
"Không sai." Cơ Minh khẽ gật đầu, mái tóc đen được búi lên cao, nhìn vô cùng anh tuấn.
"Chúng ta lén vào như thế này, nếu bị phụ hoàng phát hiện hậu quả thật khó lường." Cơ Linh Tuyết hơi lo lắng.
"Không có lá gan to một chút, sao có thể thành đại sự!"
"Vâng, Thất ca nói rất đúng."
"Nghe nói phế vật kia đã đem Cơ Nhân hủy hoại." Cơ Minh nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói.
"Đúng vậy, mọi người đều nói là công chúa Thập Thất đã phế đi Cơ Nhân, ta vẫn không thể tin tưởng, nó không phải đã bị Thần thú Thánh Nguyệt kết luận là phế vật rồi sao? Sao có thể phế Cơ Nhân đơn giản như vậy chứ?"
"Thần thú Thánh Nguyệt không sai, ta phỏng đoán, trên người nó chắc chắn là có bảo bối bí mật, có lẽ dựa vào bảo bối này mà hủy hoại Cơ Nhân."
"Như vậy thì không ổn, lần trước chúng ta đuổi theo tên vô dụng Cơ Tiểu Hồ đến Tiêu Vân Điện, bị phế vật Thập Thất trấn áp trở tay không kịp, lúc ấy ta đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bây giờ nghĩ đến, nhất định là bởi vì trên người nó có mang bí bảo."