Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 29: Tia sáng đỏ khủng khiếp

Đôi mắt nàng đóng băng, này là một bức tranh nhuốm đầy máu.

Thế giới này, không thể thoải mái so với thế kỷ hai mươi mốt của nàng.

"Lục sư đệ, đừng đánh nữa."

Bỗng nhiên một nam tử mặc quần áo màu xanh cưỡi ngựa bay đến, con ngựa kia màu xanh rực rỡ, ánh mắt cao ngạo, phần lưng mọc ra một đôi cánh xanh, nhìn kỹ chính là vật phi phàm.

"Thất sư huynh, mau trở về."

Một bên khác, một thiếu nữ thanh tú quần áo xanh lục bay đến, ở sau lưng nàng là một đạo cầu vồng rực rỡ.

Song phương đều là sững sờ, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng.

"Đi mau, đừng để bọn hắn đoạt trước một bước." Người của Thủy Liêm động gào thét lớn.

"Đuổi theo! Phải đem Thiên Ngoại Linh Thạch đoạt về!" Người của Thiên Cơ Các không cam lòng rơi lại phía sau, cấp tốc đuổi theo.

Trên bầu trời, huyết vũ bay tán loạn, những người kia lại căn bản cũng không quan tâm. Trực tiếp hướng cùng một hướng bay đi.

Phàm nhân may mắn còn sống sót thở phào nhẹ nhõm, bọn tổ tông này vừa đánh nhau, phương viên vài dặm đều sẽ bị san thành bình địa.

Cái này đối với bọn họ mà nói, nhất định là có tính chất huỷ diệt!

"Đi!"

Hoàng Khinh Vãn nheo lại đôi mắt to, hiện ra tinh quang, trong lòng nhiệt huyết dâng trào, bắt lấy tay Hỏa Vân Hoàng liền nói, "Đoán chừng là có bảo bối gì xuất thế, ta đi đυ.c nước béo cò một phen."

Hỏa Vân Hoàng, ".. ."

Bất quá nó lại không cự tuyệt, Liệt DiễmVũ Phiến trong tay hình thành kết giới trong suốt, đem khí tức của bọn hắn cùng bên ngoài cô lập, dưới chân xuất hiện một mảnh hỏa sắc lông vũ, Hỏa Vân Hoàng lôi kéo Hoàng Khinh Vãn bước lên phiến lông vũ kia, cưỡi gió mà đi.

"Hô …"

Mây mù lượn lờ, phía trước chỉ huy dị thú và cầu vồng , hai nhóm người này đang vô tâm tái chiến, dốc cạn tốc độ cao nhất hướng cùng một nơi phóng đi.

"Tiểu Hồng, không phải ta trực tiếp cưỡi ngươi sao!" Hoàng Khinh Vãn vuốt vuốt huyệt Thái Dương, giẫm lên một phiến lông vũ bay, chung quy cưỡi một con chim có cảm giác an toàn hơn.

Hỏa Vân Hoàng ném cho nàng một cái liếc mắt, người này nếu không phải ký khế ước với nó, sớm đã bị nó một mồi lửa thiêu chết vô số lần.

Nghĩ đến nó một đời anh minh, bây giờ lại hủy hoại trong tay nữ nhân này!

Thật đáng tiếc, thật thảm thương!

Hoàng Khinh Vãn vuốt vuốt mũi ngọc tinh xảo, biểu lộ Hỏa Vân Hoàng không qua khỏi mắt nàng, bây giờ thân thể của nàng biến thành tám tuổi, cái này khiến nàng rất không thích ứng, cảm giác toàn thân đều không được mạnh mẽ.

"Ba …"

Trong lúc đó, một đạo hồng quang rực rỡ từ chỗ xa trong không trung bay tới, ở giữa trời hình thành một vòng sáng bầu dục, nhanh chóng phát tán ra.

"Phốc …"

Ngay trước mặt người của Thiên Cơ Các cùng Thủy Liêm động , người nào bị hồng quang kia quét trúng, phun ra một ngụm máu, có mười mấy thân thể tại chỗ nổ tung, xác người rơi xuống, máu tươi chảy ròng.

Những người còn lại trong lòng khϊếp sợ không thôi, nhanh chóng trốn xuống trong rừng cây rộng lớn phía dưới.

Hỏa Vân Hoàng lông mày cau lại, bắt lấy Hoàng Khinh Vãn, cũng tựa như tia chớp chui vào trong.

"Oanh… "

Luồng hồng quang thứ nhất vừa mới dừng lại, luồng thứ hai lại vọt đến, lần này vật thể trên bầu trời hết thảy đều bị hồng quang kia thiêu thành tro bụi.

"Sức mạnh khủng khϊếp quá!" Hoàng Khinh Vãn không khỏi cảm thán, nếu không phải là Hỏa Vân Hoàng kịp thời kéo nàng trốn đi, đoán chừng bọn hắn lúc này cũng đều bị thiêu.

Sau luồng sáng thứ hai, mọi thứ liền yên tĩnh trở lại, nhưng bọn Hoàng Khinh Vãn không dám bay lên.

Người Thiên Cơ Các cùng Thủy Liêm động đồng dạng không dám bay đi, đều là đi bộ.

Bọn hắn lúc này đang ở trong rừng cây rậm rạp, rừng này không khí cực ẩm ướt, cây cối đều là cao tới mấy chục mét, các loại thực vật mọc thành bụi, phảng phất là một cánh rừng mưa nhiệt đới nguyên thủy.