Lại một ngày trôi qua, băng tuyết trong viện dần dần mỏng đi, ngay cả người tuyết cũng đã tan đi nhiều, băng tuyết dưới mái hiên lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết trước sau như một đi theo tổ phụ bọn họ đọc sách viết chữ, Tiết thị ở bên cạnh hai tay vẫn luôn bận rộn, trong mắt lộ ra ánh sáng vui mừng.
Nhàn rỗi nhất chính là Lâm Uyển Uyển, tất cả mọi chuyện đều bị Khương Gia Minh giành làm, chỉ có thể ngồi ở đông phòng ngồi ngẩn người, ngày tuyết tan so với lúc tuyết rơi còn lạnh hơn vài phần, cô cũng không muốn đi ra ngoài lắc lư.
Đến tối, đống tuyết đọng lại trong sân đã tan gần hết, Khương Gia Minh dọn sạch những ụ tuyết chưa tan còn lại, nhìn ba người tuyết nhỏ mỏng manh, Lâm Uyển Uyển ước chừng chúng có thể trụ được đến sáng mai đã là cực hạn rồi, trừ khi lại có một trận tuyết khác đến, nghĩ đến thấy cũng không có khả năng.
Quả nhiên, đến ngày hôm sau, chân của người tuyết chỉ còn lại nhỏ như đũa trúc, phần thân thể cũng tan thêm không ít, chờ lúc hai đứa nhỏ đi ra, ba con người tuyết nhỏ đã sụp đổ vỡ vụn trên mặt đất.
Khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết cúi đầu, đôi mắt buồn bã đỏ hoe, đây là lần đầu tiên bọn họ có thể vô tư chơi tuyết, làm người tuyết trong sân, trước đây bọn họ chỉ có thể ở trong nhà bởi vì quá lạnh không có đồ để mặc, nên đối với người tuyết này đặc biệt có cảm tình, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị Khương Gia Minh dọn sạch sẽ, nhìn hai đứa con trai mắt đỏ hoe sắp khóc, Khương Gia Minh cũng cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Uyển Uyển cười xoa đầu hai đứa con trai, an ủi: "Lần sau có tuyết rơi, chúng ta sẽ đắp cái lớn hơn."
"Tổ phụ cũng vẫn sẽ cùng các ngươi làm" Lâm Thiên Tứ phụ họa nói, đây cũng là lần đầu tiên hắn cùng các cháu ngoại làm người tuyết, có ý nghĩa đặc biệt, nhìn các cháu mắt đỏ hồng, lão nhân gia hắn cũng khó chịu.
Tiết Thị cũng cười đồng ý.
"Được ạ!" Dẹp đi nỗi buồn trong lòng, bọn hắn thầm quyết định lần sau nhất định phải đắp một người tuyết thật lớn, mới sẽ không biến mất nhanh như vậy.
Sự chú ý của bọn trẻ rất dễ bị phân tán, không có ba người tuyết nhỏ, trong sân vẫn còn có một người tuyết lớn ngóng xem nó sẽ trụ được bao lâu.
Bởi vì tuyết rơi, Hạ Tử Ngôn đã mấy ngày không nhìn thấy tiểu đồng bọn của mình, tuyết còn chưa kịp tan hết, liền lôi kéo Mạnh đại thúc tìm tới.
Ba tiểu tử kia tụ tập cùng một chỗ, ríu rít kể chuyện phát sinh mấy ngày nay, nói đến mỗi người vui vẻ, hâm mộ mất mát các loại biểu tình đều có, còn ước định lần sau tuyết rơi nhất định phải cùng nhau đánh trận tuyết, làm người tuyết..
Mạnh đại thúc cùng với cả nhà Lâm Uyển Uyển lui tới nhiều lần, đối mặt Lâm Thiên Tứ cùng Tiết thị cũng không câu nệ, làm thần y, ông cũng tự có một cỗ khí phách.
Lâm Thiên Tứ ngoại giao bên ngoài nhiều, đối với đại phu họ Mạnh cũng nghe nói qua mấy vị, trong đó có tiêu biểu nhất, cũng có danh xưng thần y chính là Mạnh Cổ Mạnh thần y đến từ Dược Vương cốc, chính là không biết vị trước mắt này lai lịch như thế nào, không thể nào là Mạnh thần y đi, nghĩ xong lại lắc đầu, thầm nghĩ mình suy nghĩ nhiều, trên đời nào có nhiều trùng hợp như vậy.
Thế nhưng trên đời thật sự có trùng hợp, sau khi phỏng đoán của Lâm Thiên Tứ được kiểm chứng, ông thực sự kinh ngạc, danh tiếng của con gái ông quá tốt, bất cứ ai ở bên cạnh ông đều nằm ngoài dự liệu của ông.
Bất quá lúc này hai người ở trong nhà chính nói chuyện phiếm tán ngẫu, Khương Gia Minh ngồi ở một bên pha trà rót nước, ngẫu nhiên cũng nói hai câu.
Lâm Uyển Uyển cùng Tiết thị ở trong phòng, đôi giày vải của nam trên tay đã là đôi thứ ba Tiết thị làm trong hôm nay, còn chưa hoàn thành, nhìn kích thước giày thì khả năng cao là của nam nhân nhà mình, trong lòng có một chút ngượng ngùng, giày nam nhân nhà mình còn muốn làm phiền lão nương động thủ, còn có của chính nàng cũng vậy.
Nhưng mà ngượng ngùng cũng chỉ là ngượng ngùng, Lâm Uyển Uyển vẫn như cũ không có ý định học, bất quá ở một bên hỗ trợ vẫn là được.
Bên trái nhà là một bãi đất trống, ba đứa nhỏ không biết từ lúc nào đã lẻn vào bãi đất trống bên cạnh chơi, tuyết trên mặt đất chưa hoàn toàn tan hết, còn lại không ít, người tuyết không thể đắp được nhưng thừa đủ để cho bọn họ chơi đùa.
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết làm mọi người trong nhà kinh hãi, ba người lập tức nhíu mày nhìn nhau lần theo thanh âm chạy tới.
Tiết thị trong phòng không cẩn thận bị kim đâm vào ngón tay, tràn ra từng giọt máu, đem ngón tay đặt ở trong miệng hút, căng thẳng vẫn chưa buông xuống, muốn đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.
Lâm Uyển Uyển giữ chặt Tiết thị đang muốn đi ra ngoài, "Nương, ta đi ra ngoài xem một chút, nương ở lại trong phòng, ngàn vạn lần đừng đi ra." Trong tiếng kêu kia kèm theo tiếng lợn rừng trầm thấp, nàng nghe ra được bên ngoài rất nguy hiểm, không thể để cho nương đi ra mạo hiểm, nàng cũng phải nhanh chóng chạy tới giúp đỡ mới phải.
Lao ra khỏi phòng, Lâm Uyển Uyển nán lại trong sân một lúc, vội vàng lấy dao găm cùng các loại thuốc bột từ trong không gian ra.
Bên kia, Khương Gia Minh, Lâm Thiên Tứ, Mạnh đại thúc đã chạy đến hiện trường tiếng hét, nơi đó chỉ thấy một đống hỗn độn, ba đứa trẻ ngã xuống nền tuyết, bộ dạng hoảng hốt, một con lợn rừng to lớn đang nhìn chằm chằm vào bọn nó, may mắn là đến kịp thời, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.
"Giác Nhi.."
"Khuyết Nhi.."
"Tử Ngôn.."
Ba người lo lắng gọi to tên ba đứa nhỏ, đem ý thức của bọn họ từ trong sợ hãi kéo trở về, đồng thời chú ý con quái vật khổng lồ đối diện.
"Cha (Khương thúc), ngoại tổ phụ, sư phụ.." Thanh âm có chút run rẩy, rõ ràng là đang khóc, muốn đứng dậy lại không có khí lực, toàn thân đau rát.
Mạnh đại thúc biết võ công, đang chặn con lợn rừng hung dữ tấn công, Khương Gia Minh và Lâm Thiên Tứ nhân cơ hội đỡ ba đứa nhỏ lên, vừa lúc Lâm Uyển Uyển đến, Khương Gia Minh nói với tức phụ và cha đưa các con về trước, hắn ở lại giúp Mạnh đại thúc, nếu không đuổi lợn rừng đi, có thể sẽ gặp phiền toái.
Lâm Uyển Uyển thấy Mạnh đại nhân tạm thời có thể dễ dàng xử lý, cũng không lãng phí thời gian, cha nàng là thư sinh bất lực, ở lại đây cũng không giúp được gì còn thêm phiền toái, liền đồng ý, nghĩ đưa bọn nhỏ đi an toàn rồi quay lại sau.
Tiết thị nghe bên ngoài truyền đến thanh âm, làm sao cũng ngồi không yên, vội vàng chạy ra trong viện thấy lão già cùng khuê nữ nhà mình mang theo ba hài tử bị thương trở về mà hoảng sợ, nước mắt không khống chế được chảy xuống nói "Hài tử đáng thương của ta!" Ôm chặt lấy mấy đứa nhỏ.
Lâm Uyển Uyển đem mấy đứa nhỏ giao cho Tiết Thị, "nương đem bọn nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ trước đi." Quay đầu nhìn Lâm Thiên Tứ "Cha ở lại đây giúp nương chiếu cố mấy đứa nhỏ." Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Thiên Tứ vội vàng đuổi theo giữ chặt Lâm Uyển Uyển, "ngươi đứng lại cho cha, ngươi một thân nữ nhi đi góp vui cái gì, vẫn là để cho phụ thân đi."
Lâm Uyển Uyển đè tay Lâm Thiên Tứ lại, "Cha, ngươi nghe con nói, con đi theo Mạnh đại thúc học qua mấy chiêu, sẽ không có việc gì, cha ở lại giúp nương đi."
Không cho Lâm Thiên Tứ có cơ hội phản bác, nàng trực tiếp lách mình đi ra ngoài, đóng cửa lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trợ giúp, Lâm Thiên Tứ bị bên trong cửa thở dài, chỉ có thể trở về chăm sóc hài tử.
Lúc Lâm Uyển Uyển đến hiện trường, vừa lúc nhìn thấy con lợn rừng công kích Khương Gia Minh, hắn mạnh mẽ bị hất một cái văng lên theo vòng cung parabol rồi rơi xuống nền tuyết, giãy giụa muốn đứng lên, mà con lợn rừng kia hoàn toàn không có ý buông tha Khương Gia Minh, thẳng hướng Khương Gia Minh tấn công tới, lúc này Mạnh đại thúc cũng bị thương, mắt thấy Khương Gia Minh nguy hiểm, lập tức vọt tới, vẫn là chậm một bước.
Thân thể Lâm Uyển Uyển phản ứng trước đại não, đem bột thuốc trong tay rắc về phía con lợn rừng đang xông tới, kéo theo Khương Gia Minh trên tuyết, cố gắng né tránh.
Mạnh đại thúc bên cạnh nhìn thấy, thở phào nhẹ nhõm.
Dưới tác dụng của bột thuốc con lợn rừng động tác có hơi chậm chạp đi một chút, nhưng vẫn không có dấu hiệu ngã xuống. Xem ra bột thuốc đối với nó ảnh hưởng không lớn, còn phải nghĩ biện pháp khác mới ổn.
Về phần Lâm Uyển Uyển, bởi vì vừa rồi động tác tốn nhiều sức lực, hiện tại thân thể có chút suy yếu, nàng thầm nghĩ, khí lực thân thể này quả nhiên vẫn không được, còn phải rèn luyện nhiều hơn.
Thừa dịp lợn rừng còn chưa tới, Lâm Uyển Uyển đặt Khương Gia Minh ở vị trí an toàn, từ trong tay áo lấy ra mê hồn tán đặc chế của nàng, nhắm đúng vị trí rải qua, không ngờ lúc này Mạnh đại thúc sẽ chạy tới, vừa lúc trúng chiêu ngã xuống.
Lâm Uyển Uyển vẻ mặt đầy hắc tuyến, đại thúc, Ngài đây là tới đây quấy rối đúng không?
Con lợn rừng rõ ràng cũng sửng sốt một chút, tầm mắt quét tới Lâm Uyển Uyển, bắt đầu mãnh liệt tấn công nữ nhân khiến nó chịu thiệt.
* * * Khương Gia Minh ở bên cạnh nhìn thấy, cũng là vẻ mặt ngây ra, quay đầu lại thấy tức phụ bị lợn rừng công kích, trái tim muốn treo lên.
"Tức phụ, cẩn thận!"
Lúc kịp lấy bột thuốc ra đã muộn, lợn rừng đã ở ngay trước mặt nàng, suýt chút nữa không tránh được, bản thân Lâm Uyển Uyển không sao, Khương Gia Minh lo đến tim nhảy ra ngoài, hắn muốn đứng dậy lại dậy không nổi, chỉ có thể ở bên cạnh sốt ruột.
Thật sự là một con lợn điên! Lâm Uyển Uyển tức giận mắng một tiếng, tiếp tục lấy lại tinh thần đối phó con lợn rừng trước mắt này, luận đánh nhau nàng khẳng định không phải là đối thủ của nó, chỉ có thể mượn dược vật, mê hồn tán vừa rồi xem như lãng phí vô ích, cũng may nàng còn có đặc chế mê hồn tán loại mạnh hơn, lúc trước thí nghiệm đều có thể đem một con voi trưởng thành biến thành mê man, đối phó con lợn rừng này hẳn là dư giả, chỉ cần không có việc ngoài ý muốn như Mạnh đại thúc đột ngột chạy tới như vừa rồi.
Lâm Uyển Uyển chớp lấy cơ hội, quả nhiên lợn rừng dù có khỏe đến đâu cũng không thoát khỏi dược tính mạnh mẽ, ngã lăn ra đất.
Lâm Uyển Uyển đứng trước con lợn rừng thở hổn hển, thầm nghĩ, luận về mê dược, phải dùng mê hồn tán phiên bản cao cấp hiệu Lâm Uyển Uyển, một loại thần khí nhất thiết phải có khi đi ra ngoài, từ đó không còn phải lo bị lợn rừng ăn hϊếp.
* * * Lâm Uyển Uyển đầu hắc tuyến, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây.