Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Chương 8: Một quả lựu mang tới tai họa (2)

Thượng phòng

Đồ ăn đã dọn lên xong, ngoại trừ mẹ chồng Lưu thị cùng em chồng không có ở đây, mấy phòng khác đều ở đây, ngay cả lão Tứ Khương Gia Diệu đi ra ngoài cũng có mặt.

Người trong thôn ăn cơm cũng không có gì cần chú ý nhiều, đều ngồi cùng một bàn, Lâm Uyển Uyển đi theo Khương Gia Minh ngồi xuống, bên cạnh là hai tiểu tử kia.

Nhìn đồ ăn trên bàn, Lâm Uyển Uyển co rút khóe miệng, tài nấu nướng của Phương thị này quả thật không còn gì để nói, từ khi xuyên đến đây đều là do Khương Gia Minh chiếu cố, đột nhiên nhìn thấy cháu rau dại, bánh cao lương khô khốc, một nồi canh hầm linh tinh cùng vài miếng tóp mỡ, dầu mỡ đủ cả, thấy vậy, Lâm Uyển Uyển nuốt nước miếng, thực sự khó nuốt.

Phương thị ngồi đối diện nhìn thấy Lâm Uyển Uyển không động đũa, châm chọc nói, "Đệ muội sao lại không động đũa? Đây là ăn cơm trắng quen rồi, chướng mắt đồ ăn của thượng phòng? Hay là ghét bỏ đồ ăn nhị tẩu làm không ngon?" Nói xong không quên gắp thịt mỡ vào bát của mình.

"Nhị tẩu, ta.."

"Đệ muội, sao ngươi không nói tiếp, cũng đúng, mỗi ngày đều ăn thịt, ăn cơm trắng, đột nhiên cùng chúng ta ăn những thứ này, quả thật là ủy khuất đệ muội." Phương thị âm dương quái khí nói, cẩn thận nghe còn nghe ra mấy phần đố kị cùng cố ý.

Đột nhiên, Khương Gia Minh trầm mặc lên tiếng, ngữ khí tức giận, "Nhị tẩu!"

Phương thị giật mình, hoàn hồn lại nổi lên cơn thịnh nộ, "Thế nào? Còn không cho nói sao?" Buổi chiều Lâm thị dám cãi lại nàng ta, hiện tại Khương lão tam cũng dám nói lại nàng ta, Tam phòng là cái thá gì, cho tới bây giờ đều là yên lặng khép nép sống qua ngày, lại dám như vậy đối với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng nàng ta vừa mới bị dọa cho sợ hãi đâu.

Lão nhị Khương Gia Huy bên cạnh Phương thị nhìn bầu không khí không đúng, vội vàng dùng khuỷu tay đυ.ng vào Phương thị, thấp giọng quát một câu, "Lấy ở đâu ra nhiều lời như vậy, mau ăn đi."

"Ta làm sao, ta còn nói không được a.." Đang muốn nói tiếp, lão nhị Khương Gia Huy liên tục ho khan ý bảo câm miệng, Phương thị lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, nhìn lão gia tử cùng đại ca đều đen mặt, đại tẩu một bên yên lặng ăn cơm, hai tiểu hài tử không lên tiếng, một nhà lớn nhỏ của tam phòng mặt đầy tức giận, còn Lâm thị vẻ mặt như chuyện không liên quan đến mình, một chút cũng không quan tâm, Phương thị đột nhiên cảm giác mình giống như một tên hề nhảy nhót, mặt đen lại, vốn định làm cho Lâm thị không thoải mái, kết quả ngược lại khiến cho chính mình không thoải mái.

Trộm không được gà còn mất nắm gạo, hiện tại còn bị tam phòng ghi hận, nàng chướng mắt tam phòng là một chuyện, nếu tam tức giận không làm việc cũng không ổn, đó cũng không phải là thứ nàng muốn. Lại nhìn thấy con trai mình đang gắp thịt mỡ, sắc mặt Phương thị càng tối sầm lại, đánh một đũa lên tay khối mỡ trên đũa Khương Liên Hằng rơi xuống, gắp vào trong bát mình, giọng điệu không tốt lẩm bẩm một câu, "Chưa từng ăn qua sao, gắp nhanh như vậy, không có tiền đồ."

Khương Liên Hằng bĩu môi, không tình nguyện thu đũa về, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Uyển Uyển.

Lâm Uyển Uyển tiếp nhận ánh mắt, có chút bất đắc dĩ, rõ ràng cô là người vô tội nhất. Aiz, ăn một bữa cơm cũng không cho người ta yên ổn ăn, hôm nay mới là ngày đầu tiên cô cùng thượng phòng ăn cơm, trùng hợp hai người hay gây sự nhất không có ở đây, cô liền muốn ăn một bữa cơm thật tốt mà khó quá, Lâm Uyển Uyển đỡ trán, giương mắt nhìn xung quanh một vòng, mặt lão gia tử rất đen, trong miệng phun ra hai chữ cứng rắn "Ăn cơm!" Đại phòng nhất thời cũng nhìn không ra biểu tình gì, về phần nhị phòng một nhà, chỉ cần đừng quá mức, cô cho phép bọn họ nhảy nhót trong chốc lát.

Lâm Uyển Uyển biết đồ ăn cô ăn lúc dưỡng thương đã thành cái gai trong lòng thượng phòng, mỗi ngày mẹ chồng Khương Lưu thị cùng em chồng ở bên ngoài chỉ cây hoa mắng cây hòe, cô đều nghe thấy không lọt chữ nào, lão gia tử tuy rằng không nói cái gì, nhưng từ hành vi không hề ngăn cản của lão gia tử mà xem, hắn rõ ràng là dung túng cho bọn họ. Lúc này, mặc kệ Phương thị có phải cố ý nói đến chuyện này hay không, lão gia tử cùng người đại phòng ngay từ đầu nghe đã mặc kệ, rõ ràng chính là vì nắm bắt tam phòng bọn họ, cô làm sao có thể nhìn không ra tâm tư của bọn họ, lúc cô ăn thịt thượng phòng cũng không kém một miếng nào, hiện tại lại là bộ dạng chướng mắt, cô có chút đau lòng tên ngốc Khương Gia Minh, mất hết khẩu vị ăn cơm, ăn nhanh xong trở về phòng.

Lâm Uyển Uyển cầm lấy bánh cao lương cắn một cái, có phần chưa hấp chín, cứng nhăn răng, nhìn rau dại đen nhánh mơ hồ, Lâm Uyển Uyển cố nhịn không phun ra, đồ ăn Phương thị làm này không khác gì đồ trước kia ở nông thôn cô dùng cho heo ăn. Coi như thời đại này đồ ăn thô ráp, thiếu khuyết gia vị, những người khác làm cũng có thể miễn cưỡng cho vào miệng, trù nghệ của Phương thị này thật sự khiến cô mở mang tầm mắt, cô không muốn ăn thêm một lần nào nữa, bất quá lúc Phương thị nấu ăn cô tuyệt đối sẽ không xen vào, tự làm mất mặt.

Chuyện phân gia vẫn là nên giải quyết sớm một chút, bằng không để cho cô mỗi ngày ăn loại thức ăn này, vị giác của cô sẽ hỏng mất, cô tuyệt đối sẽ không chịu được. Cô đã có một cách để kiếm tiền, là một người yêu thích ăn ngon, cô chính là một công thức nấu ăn di động, tùy tiện đưa ra một món cũng có thể làm cho người ta mở mang khẩu vị, còn có phương diện gia vị thì càng không cần phải nói, cô đã nghiên cứu kỹ càng. Đều nói dân dĩ thực vi thiên, cổ cảm thấy cô có thể mang đến một bầu trời mới, không biết hoàng đế triều đại này nếu biết suy nghĩ của cô, có thể bởi vậy mà tiêu diệt cô hay không, nghĩ như vậy, Lâm Uyển Uyển khẽ run lên.

Khương Gia Minh ở bên cạnh vừa nhìn thấy Lâm Uyển Uyển thân thể phát run, còn tưởng rằng tức phụ hắn buồn bực vì chuyện vừa rồi, bắt đầu nảy sinh chán ghét với nhị phòng, thậm chí đối với cha cùng đại ca mà hắn luôn tôn trọng cũng có chút oán giận. Lâm thị là tức phụ của hắn, vô luận thế nào, tức phụ hắn đều là người có tâm nhất trong ba người làm dâu, cũng là người tốt nhất đối với cha nướng nương, hắn không hiểu, vì sao người nhà hắn lại đối với tức phụ của hắn như vậy, hắn vừa đau lòng lại vừa không biết nên an ủi như thế nào, nhẹ nhàng hô một tiếng "Tức phụ".

Lâm Uyển Uyển thật sự ăn không nổi nữa, nghe được Khương Gia Minh gọi mình, cô liền dứt khoát đem phần ăn còn lại của mình đều đẩy cho Khương Gia Minh, sau đó nói một tiếng "Ăn no rồi", liền đứng dậy đi ra ngoài, cũng lười quản sắc mặt những người khác thế nào.

Về phần Khương Gia Minh nhìn thức ăn trước mặt, đột nhiên không còn tâm tư ăn cơm, một bữa cơm bọn họ tam phòng tất cả đều không vui, tức phục cùng hài tử của hắn cũng không ăn gì, còn lại hắn cũng không muốn ăn nữa, dứt khoát buông đũa, nói với lão gia tử đã ăn no, lão gia tử chỉ trả lời một câu "Công việc ngày mai là tức phụ nhà ngươi chịu trách nhiệm", Khương Gia Minh nói không nên lời trong lòng mình có cảm giác gì, ôm tâm tình phức tạp đi ra ngoài, đến cửa nhà mình, hắn sững sờ tại chỗ, không dám đẩy cửa đi vào, hắn sợ lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của tức phụ.

Lâm Uyển Uyển cùng hai tiểu tử kia ở trong phòng, lẳng lặng ngồi trên giường, trong bụng tiếng vang lên tiếng kêu ùng ục, trong lúc nhất thời thật xấu hổ, Lâm Uyển Uyển có chút ảo não, cô có thức ăn nhưng không tiện lấy ra, sớm biết vậy liền đợi đến khi hai tiểu gia hỏa này ăn xong mới đi, tuy rằng cô biết chút đồ kia, chưa chắc hai tiểu gia hỏa này có thể ăn no, nhưng so với không ăn thì vẫn tốt hơn, lại nhìn hai tiểu gia hỏa ôm bụng, vẻ mặt buồn bực, Lâm Uyển Uyển phốc một cái cười ra tiếng, nhất thời phá vỡ cục diện xấu hổ này.

Lâm Uyển Uyển liếc mắt nhìn nửa quả lựu đỏ lẻ loi ở một góc, lập tức lắc đầu, căn bản ăn không đủ no, nghĩ đến dưới rương cất giấu một thanh chủy thủ, từ nhỏ cô đã mang theo bên người, khắc tên cô, ba anh em nhà cô mỗi người một cây, có ý nghĩa quan trọng, sờ sờ bụng xẹp lép, chỉ có thể ủy khuất nó vậy. Đem chủy thủ giấu ở trong ngực, mang theo hai tiểu hài tử ra cửa, nhìn thấy Khương Gia Minh giơ tay chậm chạp không dám đẩy cửa, Lâm Uyển Uyển nhắm mắt làm ngơ không để ý tới, trực tiếp dắt hai tiểu tử kia đi ra ngoài.

Để lại Khương Gia Minh một mình trong gió, hoàn hồn lại, sớm đã không còn thấy bóng dáng ba người bọn họ.