Dung Thiển Thiển trở về phòng, sững sờ nhìn một bức ảnh nhóm trên tường.
Phía trên là một người phụ nữ rất xinh đẹp, một cô bé chưa trưởng thành, nụ cười e thẹn trên khuôn mặt thiếu nữ, nhưng lại thật rực rỡ.
Dung Thiển Thiển liếc nhìn, đây là lần duy nhất cô chụp ảnh chung với mẹ, thường ngày, mẹ luôn tỏ ra nghiêm khắc với cô, còn có chút lạnh lùng, lần đầu tiên lại đối tốt với cô như vậy.
Bà ấy mua cho cô món ăn nhẹ mà cô yêu thích, cùng cô đến sân chơi trong một ngày. Lúc đó, Dung Thiển Thiền đã nghĩ rằng đó là khởi đầu cho hạnh phúc của cô.
Thật không ngờ, nó đã kết thúc.
Người mẹ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư và ra đi chỉ sau chưa đầy ba tháng, thậm chỉ cả khuôn mặt cuối cùng của mẹ cô cũng không được nhìn thấy.
Mặc dù người nhà nói rằng mẹ cô không muốn cô nhìn thấy mặt hốc hác, tiều tụy của mình, nhưng khi đó cô vẫn còn nhỏ, cô chỉ cảm thấy có điều gì đó không ôn.
Người mẹ nào lại không nhìn con mình trước khi chết, hận bản thân mình đến thế sao?
Dung Thiền Thiền không biết mình có dính líu đến người cha không biết là ai hay không, mà lại bị mẹ xúc phạm như vậy.
Nhưng từ nhỏ cô hầu như chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, ngoài việc đạt điểm cao thì mẹ cô sẽ cười nhạt với cô, còn lại sẽ chẳng có gì.
Có lẽ, cô thật sự là một người không được yêu thương, hoan nghênh trong gia đình này.
Dung Thiển Thiền thu hồi tầm nhìn.
Mục đích tồn tại của cô bây giờ chỉ là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô trước khi qua đời, mà còn là làm tốt việc riêng của mình trong gia đình Dung gia.
Cho nên, người Lục gia đó, cho dù có ngoại hình như thế nào, cô cũng chỉ có thể kết hôn.
Vì vậy, đối với cái tên Lục Tấn Uyên, cô càng cảm thấy chán ghét hơn một chút.
Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh đến thủ đô bằng máy bay đặc biệt vào ngày hôm sau, nhưng Lục Tấn Bảo không được đưa đến đó, thậm chí còn buồn bã náo luận cả 1 ngày trời.
Tuy nhiên, vì mọi chuyện rắc rối hơn nên họ không nhân nhượng vì nỗi buồn phiền của anh.
Khi đến thủ đô, Dung Thiền Thiền đã hẹn gặp ở một nhà hàng.
Ôn Ninh có chút lo lắng, kiểm tra một số thông tin về cô gái này thì biết cô ấy là người có cá tính mạnh, lo lắng không biết có muốn hiến tủy cho mẹ mình không.
Chỉ có thể lo lắng vậy thôi, đến đến lúc gặp nhau.
Lục Tấn Uyên trực tiếp đưa Ôn Ninh đi, Dung Thiền Thiển đã đợi rất lâu.
Nhìn thấy Lục Tấn Uyên đưa người phụ nữ tới, vẻ khó chịu thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Dung Thiển Thiền, ” Anh Lục, tôi nghĩ tôi đã rủ anh đi chơi một mình, anh mang theo 1 người phụ nữ tới, để tát vào mặt tôi sao? “
Ôn Ninh đột nhiên xấu hổ khi Dung Thiền Thiền nói điều này, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Thảo nào thái độ của Dung gia rất tích cực, hóa ra là bọn họ muốn kết thông gia.
Việc cô tới, quả thực giống như Lục Tấn Uyên cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ. ” Cô Dung, cô đừng nóng giận, tôi ở đây quả thực không phải để hẹn hò mù. quáng với cô. “
Lục Tấn Uyên không vội, anh nắm tay Ôn Ninh, ý bảo cô ngồi xuống, ” Tôi chỉ có một chuyện muốn bàn với cô. “
” Có chuyện gì?”
11 Cô Dung … cô năm đó, cô có thể đã bị ẩm nhầm với một cô gái khác.”
Lời nói của Lục Tấn Uyên đã được nói ra, biểu hiện của cả hai người phụ nữ thay đổi đáng kể.
Ôn Ninh không ngờ anh sẽ trực tiếp nói như vậy, ai có thể đột nhiên tiêu hóa được chuyện như vậy?
Dung Thiền Thiển không ngờ rằng người này lại nói những điều như vậy, khi anh nói ra, cô muốn bác bỏ rằng những gì anh nói chỉ là vô nghĩa, nhưng cô lại không thể nói ra.
Vì một số chuyện, cô đã từng hoài nghi, nhưng chưa bao giờ nói ra.
Tuy nhiên, Dung Thiền Thiền nhanh chóng bình tĩnh lại, ” Anh nói như vậy là có chứng cứ sao? Không phải chỉ để giải trí cho tôi thôi chứ? “
Lục Tấn Uyên gật đầu, lập tức lấy ra chiếc két sắt mang theo bên người, ” Trong đó có máu của người đó, là thật hay là giả, thì có thể thẩm định để làm rõ.”
Tay của Dung Thiền Thiển rung lên, một lúc sau, cô đem đồ đạc đi qua, ” Tôi muốn xem anh có đang lừa gạt tôi hay không, nếu đã như vậy, tôi sẽ không tiếp anh nữa. “
Sau khi nói xong, Dung Thiền Thiền rời đi.
Ôn Ninh nhìn cô rời đi, không khỏi lắc đầu,” Anh cứ như vậy mà nói sao? Nếu cô ấy không tin thì sao? “
“Tính cách của cô ấy là như vậy, nếu anh nói chuyện từ tốn, cô ấy có chịu nghe hay không, nói thằng ra thì vẫn tốt hơn. “
Nghe vậy, Ôn Ninh không thể phản bác, chỉ hy vọng sau khi kiểm tra Dung Thiền Thiền sẽ không biến mất.
…
Dung Thiền Thiển trực tiếp đem đồ đến bệnh viện, sắp xếp cho một bác sĩ đáng tin cậy để làm xét nghiệm quan hệ huyết thống.
Toàn thân cô lộ ra vẻ hoảng sợ hơn bao giờ hết.
Cô đã phải chịu đựng sự thờ ơ của gia đình Dung gia quá lâu, cô nghĩ đó là điều đặc biệt của một gia tộc lớn, và sự thờ ơ của mẹ đối với cô là điều khiến cô đau lòng nhất.
Nhưng nếu những gì mà Lục Tấn Uyển nói là sự thật thì mọi thứ đều có lý.
Nếu cô không phải là con của Dung gia, cũng không phải là con gái của mẹ, thì thái độ tách biệt của cô cũng có lý.
Nghĩ đến đây, cô hận không thể lập tức có kết quả, chỉ cô 1 sự thoải mái.
Dứt khoác, cũng không quay lại công ty, chỉ là ngồi ở đây chờ đợi.
Sau một vài giờ, bác sĩ bước ra ngoài và đưa cho cô một kết quả nhận dạng.
Dung Thien Thiẻn mở ra xem thì thấy dòng chữ bên trong khẳng định rõ ràng mối quan hệ huyết thống của mình.
Cô như bị sét đánh, bàng hoàng hồi lâu.
Sau khi phản ứng lại, cô lập tức gọi điện cho Lục Tấn Uyên.
Người đó ở đâu? “. KHÔ𝐍G Q𝑼Ả𝐍G CÁO, đọc 𝑡𝐫𝑢yện 𝑡ại # 𝘛R 𝑢𝗠𝘛R𝑼𝑌𝘦𝐍.ⅴn #
Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh cũng đang chờ phản ứng của cô, không ngờ lại nhanh như vậy.
“Người đó hiện đang ở bệnh viện.”
Vẻ mặt của Dung Thiển Thiền đột nhiên mờ nhạt.
Cho nên, anh đến đây nói với tôi là vì bà ấy đang bị bệnh? “
Sự kỳ vọng nhỏ nhoi vừa rồi đã bị xóa sạch gần như hoàn toàn.
Quả nhiên, chính vì giả trị lợi ích của cô, cho nên mới đến tìm cô sao? “Không, không, bà ấy không biết gì về tôi và cô, tôi cũng phát hiện ra rằng tôi không phải là con gái ruột của bà ấy khi tôi tiến hành cấy ghép tủy. “
Ôn Ninh lập tức giải thích.
“Bây giờ, tôi cầu xin cô hãy cứu bà ấy. Chỉ có cô mới có thể cứu sống bà ấy. “
Dung Thiển Thiển chế nhạo, “Tôi không biết bà ấy, nói là mẹ tôi, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy tôi hoặc chăm sóc tôi, vậy tại sao bây giờ tôi phải cứu bà ấy?”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Ôn Ninh không ngờ lại như thế này, ” Làm sao bây giờ?”
Vốn nghĩ rằng Dung Thiển Thiển sẽ không quá hợp tác, nhưng thái độ kiên quyết của cô ấy khiến Ôn Ninh mất tự tin.
“Anh nghĩ, cô ấy sẽ lại đến. “
Lục Tấn Uyên lắc đầu, gửi địa chỉ bệnh viện cho Dung Thiển Thiền,,” Em không có phát hiện ra, sự cường điệu của cô ấy, là do không có ai quan tâm đến cô ấy sao? Cô ấy sẽ đi, vì thứ cô ấy muốn, ở Dung gia không thể tìm thấy.
Như Lục Tấn Uyên đã nói, đối với nỗi buồn của Dung Thiển Thiển, anh cũng cảm thấy rất đồng cảm.
Hơn nữa, với thực lực của Dung gia, anh thực sự không thể cưỡng ép mà dẫn người đi, chỉ có thể chờ cô ấy nghĩ thông.