Ôn Ninh hét lên một lúc lâu, cho đến khi giọng cô trở nên khàn đặc, không thể nói nữa mới ngồi xuống.
Bởi vì lạnh, bây giờ cô thậm chí đến nói còn run, hơn nữa, từ sáng đến giờ không ăn cơm, điều đó khiến cho người bị đường huyết thấp như cô càng cảm thấy khó chịu.
Cảm giác choáng váng ập đến, Ôn Ninh sống chết véo vào đùi mình, giữ cho cô tỉnh táo.
Cô sẽ chết ở đây sao?
Ôn Ninh không thể không suy nghĩ, trong lòng không can tâm, vẫn còn tức giận, nhưng ai có thể giúp cô đây?
Hình bóng Lục Tấn Uyên đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô, nhưng cô cố lắc đầu.
Người đàn ông này sao có thể cứu cô chứ? Ôn Ninh nghĩ đến mệnh lệnh của anh vào ngày hôm nay, ngực cô cảm thấy có chút buồn rầu khó chịu.
Đang nghĩ về nó, đột nhiên, dường như có âm thanh kỳ lạ phát ra phía ngoài cửa.
Lục Tấn Uyên nét mặt điềm tĩnh nhìn căn biệt thự Ôn gia.
Anh nghĩ rằng Ôn Ninh đã chạy trốn, hoặc đi đến chỗ Hạ Tử An, nhưng anh vừa tra vị trí của cô, nhưng nó lại ở đây.
Thực sự là Ôn gia.
Nét mặt của người đàn ông không có chút ấm áp nào, ngược lại, vô cùng u ám.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, nhìn thấy anh, người nhà họ Ôn có chút kinh ngạc, vội vàng mời người vào bên trong, chỉ sợ bất cẩn bỏ lỡ khách quý.
“Không cần, tôi đến tìm Ôn Ninh.” Lục Tấn Uyên đối với những người khác nhà họ Ôn không có chút hứng thú nào cả, càng không muốn phí lời với bọn họ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ôn Ninh … cô ấy không có ở đây.” Triệu Nhã Lâm suy nghĩ một lúc, khuôn mặt không biến sắc nói dối.
“Đúng vậy, ngài Lục, chị ấy đã đi rồi, anh có chút nhầm lẫn gì không.” Ôn Lam cũng nói chen vào.
Vừa nãy Ôn Ninh nói rằng cô ta sẽ xin Lục Tấn Uyên hủy hoại Ôn gia, ban đầu, còn nghĩ rằng chỉ là lời nói vô tội vạ của cô ta để tự an ủi bản thân, nhưng bây giờ Lục Tấn Uyên thực sự đã đến, họ không dám xem thường.
Vạn nhất, vạn nhất Lục Tấn Uyên đã bị mê hoặc rồi, thực sự sẽ ra tay với Ôn gia thì sao? Do đó, phải âm thầm tìm cách đối phó với
Ôn Ninh.
Lục Tấn Uyên không chút biểu cảm nhìn hai mẹ con bọn họ.
Ở Giang Thành, Triệu Nhã Lâm nổi tiếng là một quý phu nhân với tính khí tốt hiền lành, hơn nữa trong mắt mọi người Ôn Lam là một nữ thần lương thiện, nhưng đối với anh bây giờ, bọn họ miệng lưỡi đầy dối trá, thật nực cười.
“Tôi đã định vị cô ấy ở đây rồi, hơn nữa, các người nghi ngờ tôi sao?”
Lục Tấn Uyên không ngừng lột tẩy những lời nói dối của hai người, biểu cảm hai mẹ con Ôn Lam trở nên cứng ngắc, Ôn Khải Mặc bước qua đó, khuôn mặt mang một nụ cười nịnh nọt.
“Là như vậy, Ôn Ninh không hiểu chuyện, làm loạn trong nhà, tôi muốn dạy dỗ lại một chút, tôi nghĩ, ngài Lục đây sẽ không xen vào chuyện gia đình người khác chứ?”
Chuyện gia đình sao?
Lục Tấn Uyên nét mặt khinh thường, Ôn Ninh đã kết hôn với anh, bây giờ là người của Lục gia.
Anh có thừa nhận với người ngoài hay không là một chuyện, nhưng người của Lục gia, người ngoài không có tư cách để dạy dỗ.
“Thật sao? Như vậy, ông giao cô ấy cho tôi, tôi giúp ông dạy dỗ cô ấy, bảo đảm sẽ hài lòng ông Ôn đây.”
Trong nhất thời không ai chịu nhượng bộ, Ôn gia và Lục Tấn Uyến cứ như vậy đi vào bế tắc.
Lúc này, giọng nói của Ôn Ninh đột nhiên truyền đến đỉnh đầu anh, “Lục Tấn Uyên, là anh sao? Tôi ở đây, anh hãy đưa tôi về đi, cứu tôi với!”
Căn phòng Ôn Ninh bị nhốt có một cửa sổ nhỏ, lúc nãy cô phát hiện âm thanh chiếc xe, nhìn thấy xe của Lục Tấn Uyên đậu ngoài cửa, cùng lúc đó, cô nghe thấy giọng nói của nhiều người phía bên ngoài.
Bọn họ nói rằng, tìm cách tiêu diệt cô một cách im lặng, dứt khoát một lần để tránh rắc rối về sau.
Nghe thấy những lời này, Ôn Ninh không thể thờ ơ ngồi đây đợi chết được nữa.
Cô vẫn còn mối thù chưa trả, mẹ cô vẫn đang đợi cô, cô không thể chết ở đây được, vì vậy, cô chỉ có thể cố gắng mở cửa sổ, duỗi một nửa cơ thể mình ra, và hét với tất cả sức lực còn lại.
Lục Tấn Uyên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một dáng người gầy gò tội nghiệp đang treo trên ô cửa sổ, Ôn Ninh ra sức vẫy tay, khàn giọng hét to, giọng cô dường như bị sắp đứt ra vậy, nhưng dường như cô không cảm thấy khó chịu, nỗ lực gây sự chú ý cho anh.
“Đây là cách Ôn gia giáo dục người sao?” Lục Tấn Uyên nhìn cơ thể của Ôn Ninh dường như kiệt sức trên cửa sổ, thậm chí có một loại cảm giác cô có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Đẩy đám người trước mặt ra, Lục Tấn Uyên bước thẳng đến căn phòng nơi Ôn Ninh đang bị giam nhốt.
Ôn Ninh bị nhốt vào một góc trong đông lạnh, khi Lục Tấn Uyên theo âm thanh cô tìm đến, anh ta cũng thấy một số người hầu đang lén lút lấp bên cạnh, thấy anh, bọn họ thậm chí còn chặn anh lại.
“Tránh ra!” Cơn thịnh nộ trong mắt Lục Tấn Uyên dường như có thể gϊếŧ người, nhìn vào cánh cửa đang bị khóa, “Mở cửa ra.” %3D
“Không, không có lệnh của chủ nhân, không thể mở cửa.”
Lục Tấn Uyên liếc nhìn họ một cách thờ ơ, sự lạnh lùng trong mắt anh khiến bọn họ sợ hãi khi nhìn thẳng vào anh.
“Ôn Ninh, cô đi xuống cửa sổ đi, tôi sẽ đá cửa để đưa cô ra ngoài.”
Nói xong, anh trực tiếp giơ chân và đá mạnh vào cánh cửa bị khóa.
Một âm thanh vang lên, cánh cửa bị mở tung, một đám bụi bay lên. Ôn Ninh nhìn về phía cánh cửa mở ra, Lục Tấn Uyên xuất hiện trước mặt cô, sợi dây căng thẳng trong tim cô dường như được phá vỡ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi ra tù, cô có một loại cảm giác như được ai đó bảo vệ.
Cho dù, đối tượng này có thể là không đúng, cô vẫn cảm nhận được một sựấm áp đã đánh mất từ lâu.
Lục Tấn Uyên liếc nhìn Ôn Ninh, cơ thể cô cô ro trên mặt đất trong sự run rẩy, anh mới nhận ra rằng quần áo trên cơ thể cô ướt sũng, anh đưa tay ra và chạm vào cơ thể cô, nhiệt độ lạnh đến mức không còn hơi thở người nữa rồi.
“Ngài Lục, đây …”
Sau khi bị đẩy ra, người nhà Ôn gia bàng hoàng một lúc, mới phát hiện ra Lục Tấn Uyên đã tìm thấy Ôn Ninh, khuôn mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng bệch.
Cùng là người một nhà sao có thể quá đáng như vậy, việc này để truyền ra ngoài dù sao cũng sẽ không hay, người khác nhìn vào sẽ nói họ đối xử tàn nhẫn với con gái mình.
“Đây, thực sự chỉ là một sự hiểu lầm, bởi vì cô ấy vừa về nhà đã hỗn láo với trưởng bối, vì vậy chúng tôi mới …”
Triệu Nhã Lâm đang nói, nhưng bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của Lục Tấn Uyên thì không dám nói nữa, trong mắt người đàn ông không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng dường như khiến người ta có cảm giác áp lực vô hình.
Lục Tấn Uyên cởϊ áσ khoác vest khoác nó lên người của Ôn Ninh ” Ôn gia các người được mọi người ở Giang Thành hết lời khen ngợi, vào mùa đông lại có thể nhốt con gái của mình trong nhà kho với quần áo ướt sũng sao, nếu không phải là tôi đến kịp, các người định để cho cô ấy chết lạnh hay sao?”
Nhìn vào đôi môi tím của Ôn Ninh, Lục Tấn Uyên không thể không suy nghĩ, Ôn gia, liệu bọn họ có tốt đẹp như những gì bọn họ đã thể hiện ra không?
Ôn Ninh, thực sự là người phụ nữ độc ác phạm tội đáng bị như vậy sao?
Đây là lần đầu tiên, anh không thể không nghi ngờ vào những điều anh đã tin vào trước đó.
Không thèm để ý đến những người đạo đức giả nữa, Lục Tấn Uyên ôm lấy Ôn Ninh cô đang ngồi trên mặt đất thân thể không ngừng run rẩy, trọng lượng cô rất nhẹ khiến anh nhăn mặt.
Người phụ nữ trên tay anh mỏng như một tờ giấy vậy, anh không biết liệu cô thường ngày có ăn uống đúng cách hay không nữa.
“Ngài Lục, đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm, chúng tôi có thể chăm sóc cô ấy.” Thấy Lục Tấn Uyên muốn đưa Ôn Ninh đi, vẫn với tư thể bảo vệ cô như vậy, Ôn Khải Mặc vô cùng lo lắng.
Ông ta có một linh cảm đáng ngại rằng liệu những lời của Ôn Ninh sẽ trở thành sự thật ư.