Tiểu Bạch ở trong hoàn cảnh đáng thương như vậy nói ra lời tỏ tình của mình, mặc dù rất đột ngột. Cậu dựa vào bờ vai rắn chắc và rộng lớn của Lục Thanh Yến, làm nũng Lục Thanh Yến chia sẻ chút tình cảm với mình, hai tay ôm chặt eo Lục Thanh Yến: "Em muốn ở bên anh."
Cậu có thể dễ dàng ôm lấy eo của Lục Thanh Yến, giống như thỏa mãn du͙© vọиɠ khống chế kỳ lạ của mình, đem Lục Thanh Yến ôm vào trong ngực, không thể động đậy.
Lục Thanh Yến chỉ có thể vỗ lưng cậu, nói:
“Chúng ta cách nhau mười tuổi, tính cách anh cũng không dễ mến.”
Anh chỉ lạnh lùng nói ra sự thật: “Em có thể không cảm nhận được tình yêu.”
“Không sao ạ.”
Tiểu Bạch tham lam dùng mũi ngửi ngửi mùi thơm dễ chịu trên cổ Lục Thanh Yến:
“Chỉ cần anh hứa với em, thích em là đủ rồi và anh đối xử tốt với em.”
Lục Thanh Yến nhất thời không nói chuyện, ngay lúc Tiểu Bạch thất vọng còn tưởng rằng Lục Thanh Yến sẽ cự tuyệt mình, liền nghe thấy Lục Thanh Yến thở dài một tiếng, sau đó nói: "Được."
Vào lúc đó, Tiểu Bạch không thể tin vào tai mình, cậu nghĩ rằng Lục Thanh Yến sẽ cực kỳ khó đuổi theo và cậu thậm chí đã lên kế hoạch đó từ lâu, nhưng cậu không ngờ rằng Lục Thanh Yến lại đồng ý dễ dàng như vậy và thậm chí khiến cậu mất cảnh giác.
Nhưng Tiểu Bạch trong lòng lại ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thanh Yến, cậu đã rất rung động, không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, mà còn có chút quen thuộc mơ hồ từ sâu trong lòng.
Cảm giác quen thuộc không biết từ đâu đến, nhưng nó nắm chặt lấy dây thần kinh của Tiểu Bạch, khiến anh không thể chuyển hướng khỏi Lục Thanh Yến.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, lúc này bởi vì lời thú nhận của đứa trẻ mà trở nên mơ hồ và quyến rũ hơn, Tiểu Bạch quay đầu lại cọ chóp mũi vào mũi Lục Thanh Yến, đó là một động tác mời gọi.
Lục Thanh Yến khẽ mở miệng như đồng tình, Tiểu Bạch ngậm lấy đôi môi mềm mại ấm áp của anh.
Anh liên tục mυ'ŧ và cắn môi Lục Thanh Yến, mυ'ŧ lấy đôi môi trong veo hồng hào của cậu, nghiêng đầu hôn Lục Thanh Yến một cách nghiêm túc.
Đây là một nụ hôn không có nhiều ý nghĩa gợϊ ȶìиᏂ, bộc lộ ý thích trẻ trung của thiếu niên, nhưng lại khiến người ta nóng cả người. Lục Thanh Yến vô thức đỡ gáy Tiểu Bạch, đẩy người lại gần mình, nhìn thấy vẻ mặt xúc động của anh, Tiểu Bạch bất ngờ hôn anh một cách thô bạo mà dáng vẻ lúc trước vẫn còn non nớt.
"Tiểu Bạch... ưʍ..." Lục Thanh Yến miệng bị Tiểu Bạch lấp đầy, đầu lưỡi linh hoạt làm ẩm ướt bên trong, nụ hôn sâu đến mức anh không có cách nào phản kháng.
Môi hai người dán chặt vào nhau, ăn khớp không có khe hở, chỉ còn lại nước bọt trong suốt dọc theo khóe môi mà không khép lại, Lục Thanh Yến bị cậu đè chặt xuống ghế, buộc phải chịu đựng nỗi đau như dã thú này.
Mãi cho đến khi mặt Lục Thanh Yến bị cậu hôn đến đỏ bừng, quai hàm đau đến không khép lại được, Tiểu Bạch mới miễn cưỡng lui ra sau, liếʍ nước miếng nơi khóe miệng Lục Thanh Yến, sau đó vung vẩy của mình lộ ra cái đuôi đáng thương, khàn giọng nói:
"Daddy, em cứng rồi."
Lục Thanh Yến bị từ "daddy" kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không thể hiểu được, anh chỉ cảm thấy một ngọn lửa bốc lên từ bụng dưới và anh hôn nửa người dưới của Tiểu Bạch qua quần rất cuồng nhiệt.
Tiểu Bạch liếʍ lông mày và mũi như một chú cún con, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng và ấn vào đó, giống như một con vật đang thở khò khè và nhỏ dãi trên người.
Lục Thanh Yến không thể chịu được khi bị cậu trêu chọc, anh nghĩ không có gì lạ khi một số người không thể chịu đựng được hành động như một đứa trẻ của người yêu, Tiểu Bạch đang hành xử tốt với anh với khuôn mặt ngây thơ và ưa nhìn như vậy, anh không thể làm Tiểu Bạch cảm thấy thất vọng trong giây lát.
“Về nhà đi.”
Lục Thanh Yến hôn lên cằm anh, Tiểu Bạch kinh ngạc như vểnh tai lên, nghiêm túc nhìn anh.
Lục Thanh Yến cười cười, không nhịn được hôn lên cái mũi có chút mồ hôi của Tiểu Bạch, nhìn vẻ mặt chờ mong của cún con, anh nói:
"Về nhà cho em ăn."