Phim Người Lớn Yêu Thích Của Tôi Là Ông Chủ

Chương 12: Làm nũng

Lục Thanh Yến thấy cậu phàn nàn mà ngứa mắt, hàng mi dài dày của cậu bé bị nước mưa làm ướt khẽ rung, nép vào vai anh nói chuyện phiếm, nhân cơ hội xoa xoa vùng da cổ lộ ra của Lục Thanh Yến.

Lục Thanh Yến vô tình làm xước sống mũi thẳng của cậu, Tiểu Bạch ngừng nói, ngẩng đầu lên và nhìn Lục Thanh Yến một cách ướŧ áŧ.

Không gian tối tăm luôn dễ sinh ra bầu không khí mơ hồ, Lục Thanh Yến nghe thấy tiếng tim mình bắt đầu đập trong l*иg ngực, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, áp mặt vào ngực anh, như thể đang lắng nghe.

Khi thư ký Trương nghe thấy sự im lặng đột ngột từ phía sau, anh vô thức liếc nhìn vào kính chiếu hậu và thấy Lục Thanh Yến quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Tiểu Bạch ôm chặt anh ta và biểu cảm của cả hai đều có chút tinh tế.

Mặc dù cảm thấy có gì đó không ổn nhưng anh không nói gì, Tiểu Bạch ở trước mặt anh tỏ ra quá ngoan ngoãn và điệu đà, hành vi ngoan ngoãn này rất dễ khiến người ta cho rằng anh là một đứa trẻ không biết làm chuyện xấu.

Xe dừng trước cửa bệnh viện, Lục Thanh Yến đỡ Tiểu Bạch đang khập khiễng xuống xe, đỡ đứa trẻ đến trước mặt bác sĩ để khám bệnh.

Bác sĩ nhìn Tiểu Bạch hồi lâu cũng không thấy trên người Tiểu Bạch có vết thương nào, nhưng đứa trẻ không ngừng kêu đau, thậm chí có thể nói là sắp khóc kéo lấy tay áo Lục Thanh Yến không buông, lần đầu tiên bác sĩ nghĩ sao một người đàn ông to lớn lại có thể cư xử cục cằn như vậy.

“Xương hình như không có vấn đề.” Bác sĩ sát trùng vết trầy xước trên tay:

"Nếu thật sự chịu không nổi, đi lấy một lọ dầu thuốc, về nhà xoa bóp.”

Tiểu Bạch gật đầu, vẫn kéo ống tay áo của Lục Thanh Yến, Lục Thanh Yến vỗ vỗ mu bàn tay của hắn trấn an:

"Vậy em đến nhà của anh đi, một mình em sợ gánh không được."

Bác sĩ hiển nhiên cảm giác được Tiểu Bạch hai mắt đột nhiên sáng lên, nhất thời không nói nên lời, nhưng Lục Thanh Yến ở phía trên nhìn không thấy, Tiểu Bạch cảm ơn bác sĩ, ngoan ngoãn được Lục Thanh Yến dẫn đi lấy thuốc.

Khi về đến nhà đã rất muộn, Tiểu Bạch lần đầu tiên đến nhà Lục Thanh Yến, cậu vươn vai ngó trái ngó phải, lại bị Lục Thanh Yến kéo vào phòng ngủ.

Căn nhà của Lục Thanh Yến không lớn, nhìn có vẻ hơi cũ, là phong cách bài trí hiện đại, nhưng gọn gàng sạch sẽ, có thể cảm nhận được ý đồ của chủ nhân.

Tiểu Bạch cởϊ áσ và nằm trên giường của Lục Thanh Yến, ngửi mùi hương đặc trưng của Lục Thanh Yến, đợi Lục Thanh Yến xoa thuốc lên vết bầm tím trên lưng.

Cơ thể của cậu bé toát lên sức sống trẻ trung, cơ lưng đặc biệt mịn màng săn chắc vì tư thế nằm sấp, bờ vai rộng eo hẹp khiến người ta đỏ mặt, thót tim.

Lục Thanh Yến cố gắng hết sức để kìm nén những suy nghĩ đen tối trong lòng và anh quỳ trên mặt đất bằng một chân. Cả hai quần áo đều ướt sũng khi anh bỏ chúng vào máy giặt và cậu bé lúc này đang mặc chiếc quần ngủ, lớp vải đàn hồi quấn chặt quanh cặp mông chắc nịch của cậu.

Lục Thanh Yến khịt mũi khi đầu ngón tay chạm vào da của Tiểu Bạch.

"Có đau không?"

"Không, chỉ là quá thoải mái."

Thật là lời nói xấu.

Lục Thanh Yến không hỏi nữa, đổ thêm một ít dầu thuốc vào lòng bàn tay, tận lực xoa bóp vết bầm tím của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tiếp tục ậm ừ như một chú cún con.

Phạm vi vết bầm không lớn, Lục Thanh Yến ấn một lúc, Tiểu Bạch nói dừng lại.

“Anh không sao chứ?” Lục Thanh Bạch bôi dầu thuốc lên tay, Tiểu Bạch liếc xéo anh một cái, đáp:

“Đã đỡ nhiều rồi, anh Lục, anh cũng nghỉ ngơi đi.

Nói xong lời này, Lục Thanh Yến rốt cục cảm giác được trong người lại xuất hiện chút rượu, Tiểu Bạch thấy hắn xoa trán, ôn nhu nói:

"Mệt mỏi nghỉ ngơi đi, anh không sao."

Lục Thanh Yến gật đầu, anh thực sự mệt mỏi, sau khi cả hai tắm xong, Lục Thanh Yến để Tiểu Bạch và anh ngủ trên cùng một chiếc giường, dù sao trong ngôi nhà này không còn chỗ nào khác để ngủ.

Rượu khiến đầu óc uể oải của anh nhanh chóng rơi vào trạng thái buồn ngủ, Tiểu Bạch nghe tiếng thở của Lục Thanh Yến dần dài ra, cựa mình lật người lại.

Anh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Thanh Yến trong bóng tối, sau khi gọi lên xác nhận Lục Thanh Yến đã ngủ, anh không tự chủ được đưa tay ra, chậm rãi vuốt ve cằm của Lục Thanh Yến.

Chiếc cằm này cùng với chiếc cằm của người đang phát sóng trực tiếp hòa vào nhau, Tiểu Bạch khẽ cau mày quan sát đường nét của anh, chỉ cảm thấy càng nhìn càng giống anh ta.

Cậu vươn ngón tay cái đè lên cánh môi mềm mại của Lục Thanh Yến, nhẹ nhàng xoa xoa, nhưng một lúc sau, cậu không hài lòng với du͙© vọиɠ của mình, đầu ngón tay cạy mở cánh môi mềm mại, xâm nhập vào bên trong, chạm vào một điểm ẩm ướt.

Tiểu Bạch chống nửa thân trên của mình ở hai bên của Lục Thanh Yến, và tiếp tục đưa hai ngón tay của mình vào khoang miệng nóng ẩm, chơi đùa với đầu lưỡi của Lục Thanh Yến.

Miệng bị anh làm cho lộn xộn, đầu ngón tay và môi đều bị nước miếng làm ướt, Lục Thanh Yến trong lúc ngủ cau mày, dùng đầu lưỡi đẩy ra dị vật trong miệng theo bản năng.

Nước miếng trong veo từ khóe miệng ướŧ áŧ chảy xuống, đầu lưỡi run rẩy nhô ra khỏi lực đẩy của Tiểu Bạch, ngón tay hoàn toàn ngập trong miệng Lục Thanh Yến, chạm vào phần dưới thanh quản mềm mại.

Tiểu Bạch đau đớn ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Yến, nước miếng chảy ra từ cái miệng đầy đặn, người đàn ông thường ngày điềm tĩnh và đàng hoàng giờ lại bị anh ta làm cho rối tung lên.

Đôi mắt của Tiểu Bạch tối sầm lại.