Ánh sáng lóe lên muốn chói mù con mắt và...
[ Mừng ký chủ đến với thế giới đầu tiên, xin giới thiệu lại. Tôi là Hệ Thống Nhiệm Vụ Tận Tâm, ngài cứ gọi tôi là 004 là đc ]
Y vẫn im lặng...
•••
Một phút trôi qua ___
•••
Hai phút trôi qua___
•••
Mười phút trôi qua___
•••
N phút trôi qua___
Ko biết thời gian trôi qua bao lâu.
Nói thật, Hệ thống lâu năm như nó đây là lần đầu tiên bối rối như vậy. Không gian im lặng khiến người ta có chút ngượng ngùng này... Hệ thống nó giờ mà có đầu chắc chắn sẽ đập đầu đi chết (nếu có thôi)
[Ký - ký chủ à, Ngài... Có thể đừng im lặng như vậy có đc ko]
Nó rất sợ!!! Nếu bây giờ hệ thống có tim chắc chắn sẽ ngừng đập rồi.
... Khoảng không gian vốn lặng im vang lên một giọng nói. Nhịp điệu ko nhanh ko chậm, trong thanh âm như có ma lực hút người lại có chút lười biếng. Nếu có người ở đây, cho dù ko phải Thanh khống cũng sẽ bị giọng nói này làm cho chút mê mẩn.
"Ta vốn dĩ đã muốn chết rất lâu, ngươi lại muốn ta sống lại"
Mỗi một người đều sẽ tham vọng của riêng mình, cho dù kẻ vô tâm vô phế nhất cũng sẽ có du͙© vọиɠ của riêng hắn.
Và cách để cho những kẻ tham vọng thứ nó muốn nhất đó đau khổ nhất, chính là chà đạp tham vọng của kẻ đó. Ko cần biết thủ đoạn gì, miễn là kẻ đó đau khổ.
Du͙© vọиɠ của y chỉ là cái chết, mà hành động này của hệ thống xác định thật sự đang chà đạp lên du͙© vọиɠ đó.
Lâu... Rất lâu rồi, ko biết có phải là quá lâu hay ko mà gần như y đã quên tất cả mọi thứ... Kể cả y.
Ko biết mình là ai, cũng ko biết mình từ đâu, trong đầu y chỉ có những kí ức thống khổ dằn vặt lặp đi lặp lại. Y đã tìm mọi cách thức để chết nhưng đều ko hiệu quả, y rất lâu mới nhận ra rằng mình vốn đã chết rất lâu rồi.
Vậy những kí ức đó là gì, y đã cố gắng tìm câu trả lời trong thế giới của mình nhưng... Trăm năm, vạn năm, tỉ năm...
Cứ vậy hành vạn hàng ngàn năm trôi qua, y vẫn ko tìm đc cho mình câu trả lời. Cho đến một hôm, y vô tình trạm vào một thanh kiếm cổ đc trưng trong tiệm bảo tàng có thể làm thương y, như kẻ đang khát nước trên sa mạc tìm đc nguồn nước.
*Vậy tối nay thực hiện đi*
Buổi k tối khuya, khi ko có ai. Y chậm rãi cầm thanh kiếm lên, vì chỉ là một linh hồn ko ai thấy nên rất dễ hành động. Lúc kề kiếm lên cổ lền có một đạo ánh sáng mang y đi, lúc mở mắt gặp đc một đồ vật biết nói kì lạ, nói sẽ cho y sống lại nhưng lại phải nghe theo mọi điều kiện của nó.
Một lần nữa y rơi vào tuyệt vọng.
*Ko! Ko! Ko! Y ko chấp nhận! Bao nỗ lực vậy mà bỗng chốc hóa thành tro bụi sao, y ko chấp nhận! *
===ngoài lề===
Tác giả: bởi vì tác giả ám ảnh màu trắng và màu bạc nên sẽ có một số quần áo có khi chủ yếu sẽ có màu trắng.
* * : suy nghĩ
" " : nói
/ / : giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩ