Nhưng hiện tại, vị tổng tài nhìn đã biết không dễ chọc đã bị hệ thống trực tiếp xích lại, trán còn đang rỉ máu. Lục Tây nhìn thấy vệt máu sắp khô mà lòng đau như cắt: Tạo nghiệp mà, khuôn mặt đẹp trai thế này mà để đèn bật lên sớm một chút thì cậu nhất định không nỡ xuống tay!
Lục Tây còn tưởng rằng mình bị đối phương nhìn chằm chằm sẽ sợ hãi, kết quả dưới ánh mắt của người đàn ông, cơ thể cậu có chút động tình...
“Nhìn có một lúc mà ngực cậu rung lắc liên tục?”
Lục Tây thầm nghĩ: Giọng nói của hắn cũng quá từ tính, nếu người đứng lên chủ động quấy rối là hắn thì tốt biết bao.
Thanh niên lấy hết kinh nghiệm chơi game 18+ của mình ra, ho nhẹ vài tiếng, trong lòng dâng trào cảm xúc phức tạp. Khả năng lôi kéo sự đồng cảm của Lục Tây rất mạnh, khóe mắt cậu muốn đỏ là đỏ: “Hu, nhà, nhà em phá sản rồi, em... em không cố ý muốn quyến rũ anh. Nếu em không đến, họ nhất định sẽ bán em đến nơi không trong sạch...”
Lúc Lục Tây hạ giọng khóc thút thít, thanh âm của cậu vừa dịu dàng vừa ướŧ áŧ. Đặc biệt là đôi mắt nai trong veo kia thỉnh thoảng còn liếc Hạ Lâm vài cái, cố tình câu dẫn hắn.
Hạ Lâm biết rõ là cậu cố ý, nhưng tình cảm là thứ không kiểm soát nổi, hắn đột nhiên thấy đau lòng.
Mấy lão già kia quá biết chọn người.
Nếu không phải hiện giờ hắn bị còng tay, hắn nhất định sẽ...
Dược tính khơi dậy du͙© vọиɠ từ tận sâu trong xương tủy của người đàn ông. Hắn còn trẻ đã trở thành người nắm quyền của Hạ gia, hắn sớm đã quen với việc che giấu tất cả cảm xúc trong lòng bằng lớp mặt nạ thờ ơ.
Nhưng hiện tại, lớp mặt nạ này của hắn bị xé rách từng chút một...
Du͙© vọиɠ xấu xa dần trào ra từ kẽ hở.
*
“Thiếu gia sa cơ?” Người đàn ông liếʍ răng hàm, “Họ chỉ dạy cậu những cái này sao? Còn những thứ khác muốn tôi dạy?”
Lục Tây bị giọng điệu bá đạo của hắn công kích, trái tim nhỏ bé đập lên thình thịch: Mẹ ơi, NPC này quá ngầu!
Cậu hiểu rằng, đối phương đang muốn cậu chủ động một chút.
Cho dù Hạ Lâm không yêu cầu, cậu cũng sẽ chủ động. Trong lòng thanh niên thầm mắng hệ thống: Hệ thống chó má, cậu vừa mới cọ cọ vài cái đã bị điện giật. Nếu làm hỏng độ nhạy cảm của cơ thể cậu trong game, thì cậu làm sao có thể tận hưởng lạc khoái từ việc làʍ t̠ìиɦ!
Lục Tây vừa từ từ di chuyển, vừa cố ý để lộ da thịt của mình: Vạt áo nửa đóng nửa hở, bộ ngực và cặp mông vừa đi vừa đung đưa, thậm chí cả hai cánh tay cũng thon thả, trắng trẻo lạ thường.
“Vừa rồi không cẩn thận đập vào đầu anh, hay là em thổi cho anh nhé...” Lục Tây cúi người, hai cánh môi đỏ rực gần như dán sát vào mặt Hạ Lâm.
Hơi nóng yếu ớt quấn quanh Hạ Lâm, dưới ‘sự cám dỗ có chủ ý’ của Lục Tây, hô hấp Hạ Lâm trở nên gấp gáp.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông hết nhắm lại mở, hơi thở gấp gáp: Khi hắn nhắm mắt thì vẫn là hình ảnh đôi chân dài trắng nõn sau chiếc quần bị hắn kéo xộc xệch của thanh niên. Hơn nữa ‘vật nhỏ này’ bị người khác thuê đến thì có thể mặc được chiếc quần nghiêm túc gì chứ?
Chiếc quần kia dài chẳng đáng bao nhiêu phân, cặp chân trắng nõn bị lộ ra ngoài. Trên người thiếu niên còn thoang thoảng mùi ngọt ngào, cậu vừa đi lại vài bước, Hạ Lâm đã cảm nhận được không khí xung quanh mình ngọt hơn.
Là mùi vị hoàn toàn khác với mùi hương trong phòng.
*
Lục Tây rất tận trách mà thổi cho đối tượng cần chinh phục, sau đó cậu liếc mắt sang một bên, bắt đầu đọc lời thoại: “Người anh quá nóng, hãy để em dùng cơ thể này giảm nhiệt cho anh...”
Thanh niên vừa đọc vừa đỏ mặt, mấy game 18+ truyền thống thì cậu không nhìn thấy được biểu cảm, nhưng loại game 3D này rất khác, đối tượng cách cậu chỉ vài chục centimet. Loại nói chuyện trực tiếp này thật sự rất dâʍ đãиɠ.
Lục Tây dừng một lúc lại đọc tiếp: “Muốn cᏂị©Ꮒ em? Vậy hãy liếʍ cho em trước đã.”
Lục Tây: ?? Đợi chút, đệch, lời thoại quái quỷ gì không biết?
Hạ Lâm đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi đen nhánh hiện lên vài tia ngông cuồng biếи ŧɦái: “Cậu nói lại lần nữa.”
Chỉ là một NPC mà cũng dám uy hϊếp cậu? Lục Tây cậu phải sợ sao? Cậu trực tiếp...
Thanh niên cúi đầu xuống, lã chã nước mắt: “Không được thì thôi, em đi đây, em biết em rất ngốc, họ nên phái một người khác đến...”
Nói xong, cậu nhấc chân muốn đi, Hạ Lâm liền thấp giọng ngăn cản: “Đứng lại.”
Lục Tây không nhịn được thầm hét lên trong lòng: Kế hoạch thành công rồi, bước đầu tiên đã thông qua.
Nhưng cậu ngàn vạn lần không ngờ được rằng, cái “liếʍ” mà hệ thống bắt cậu đọc lời thoại và cái “liếʍ” mà cậu tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Cậu tưởng rằng mình có thể đứng lên để NPC đẹp trai cao quý hầu hạ người anh em nhỏ của mình...
Kết quả cậu vừa nghiêng người qua, Hạ Lâm không hề liếʍ trym cho cậu mà vùi đầu vào cánh hoa nhỏ bé giữa hai chân kia. Một luồng khí nóng ập đến, hơi thở như thiêu đốt của Hạ Lâm phả thẳng vào da thịt mềm mại mỏng manh. Thắt lưng Lục Tây tê dại, cuối cùng cậu chỉ có thể đặt tay lên người đàn ông để ngăn cản cơ thể mình bị trượt xuống.
Cũng may có độ bền bỉ tuyệt vời của cơ thể trong game nên giờ cậu mới có thể nửa đứng nửa ngồi trong không trung kiểu này. Ngoại trừ nước tiết ra càng lúc càng nhiều, những thứ khác đều không có gì khó chịu.