Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 111: Thả rơi

Thang Kiệt cùng Helen ra ngoài, lúc này bên trong chỉ còn lại Đường Vận và Cận Chí Minh.

“Anh có thấy lạ là Mike tìm đến đây hay không?”

Cận Chí Minh gật đầu, “... nhưng anh không quan tâm đến hắn.”

Anh đứng bật dậy, kéo Đường Vận ngồi xuống đùi của anh, hai tay giữ chặt chiếc eo thon, “Anh chỉ biết anh thật nhớ em... Em dọn đồ đến ở cùng anh và Ôn Như đi.”

“Hả?” Đường Vận há hốc miệng, lập tức lắc đầu, “Anh nóng vội làm gì chứ? Nhớ? Chỉ mới cách mấy tiếng...”

“Chỉ có em bạc tình mới không lưu tâm đến anh...”

Đường Vận bĩu môi. Cái tên ranh ma này lại giở tính trẻ con với cô!

Thư kí An lại gõ cửa, Đường Vận giật bắn người, vội thay đổi chỗ ngồi.

“Anh Cận nhỏ! Simon gọi điện thoại đến, hẹn anh... đến văn phòng luật sư cố vấn của anh ta bàn việc.”

Đợi khi Thư kí An trở ra ngoài, Đường Vận mới quay sang nói với Cận Chí Minh: “Đúng vậy, đêm qua lẽ ra em muốn hỏi anh về chuyện này... Thật ra giữa anh và Simon có giao dịch gì? Cận Chí Minh! Anh không được giấu em.”

Cận Chí Minh điềm tĩnh lạ thường, từ tốn nói: “Em và Helen đến Thượng Hải gặp cha mẹ trước, anh sẽ về sau. Giờ anh sang phòng bên gặp Mike.”

Đường Vận đứng lên, cản lại bước chân của Cận Chí Minh, “Anh không được giấu em giao dịch giữa hai người...”

“Đường Vận! Anh không muốn phải nói dối em, em có thể tôn trọng quyết định của anh hay không?”

Đường Vận ngỡ ngàng. Sau đó thì chọn lựa đi thẳng ra ngoài.

Cô không muốn thỏa hiệp, nhưng mà cô cũng không muốn hai người đang tốt đẹp lại đi cãi vã nhau.

Tuy nhiên cô biết, Cận Chí Minh chắc chắn hứa cho Simon một món hời... Cô chỉ không muốn Cận Chí Minh đi sai đường. Chỉ một lần thôi, con người ta sẽ khó trở lại như tháng ngày bình thường. Sai sẽ càng thêm sai.

Cô đi lên cầu thang bộ, đi vô thức cho đến khi đến sân thượng, ánh mắt đảo quanh một vòng.

Bên trên bày trí không tệ, gió thổi mạnh, khiến tâm tình của cô cũng không khỏi dễ chịu.

“Đường Vận!”

Đường Vận dừng lại bước chân, nhưng cô không dám quay lại nhìn... Giọng nói quen thuộc ấy thốt lên, hóa ra có thể khiến con người ta rơi vào hố sâu một lần nữa.

Đường Vận cảm thấy không được thoải mái, nhất thời chưa biết đối mặt với Cận Úy Thành như thế nào, cho nên... cô cứ vậy, lẳng lặng cúi đầu.

“Sao lại lảng tránh?”

“Cận tổng!” Đường Vận quay mặt lại, cố nở nụ cười, “Cảm ơn anh lần trước đã...”

“Không cần phải tỏ ra khách sáo với anh...”

Đường Vận gật nhẹ đầu, sau đó di chuyển đến gần bờ lan can, cảnh cao ốc chọc trời, mây xanh bao lấy, khiến cô nhớ đến những ngày tháng hừng hực lửa chiến muốn hết mình cống hiến cho Cảnh Duyệt. Tháng ngày đó... cô thật ngây thơ biết mấy.

“Em hối tiếc?”

“Phải, nhưng mà chuyện đã qua... em không muốn trăn trở.”

Cận Úy Thành đột nhiên giữ chặt khuỷu tay của Đường Vận, tựa như cực độ oán hận nói: “Em chọn Cận Chí Minh?”

“Thế thì làm sao? Anh có tư cách gì chứ, Cận tổng!”

“Em vẫn chọn người nhà họ Cận, nhưng tại sao...”

Tại sao không phải là anh? Tại sao cô không bao dung cho anh?

Hai người từ khi bắt đầu, cứ định hình một khoảng cách vô hình đáng sợ như thế.

Anh thực sự chán ghét điều đó.

“Hinh Hinh... rốt cuộc bị anh hại? Anh biết cha đứa bé là ai, đúng chứ? Anh thật tàn nhẫn.”

“Tàn nhẫn? Anh không tàn nhẫn... không nghĩ mình sống được đến ngày hôm nay, ai cũng muốn dồn anh vào chỗ chết. Mà những người đó... đều là người thân nhất của anh.”

“Cho nên anh đối với ai cũng đầy rẫy nghi hoặc, anh cũng không hề mở lòng với em. Anh và Hinh Hinh... không xảy ra chuyện đó. Vẫn để em đau đớn khổ sở cũng không muốn giải thích? Tại vì sao?”

“Vì anh cư xử tàn nhẫn...” Đường Vận cười lạnh, “Anh là con sói dữ thích ăn miếng trả miếng, ngay cả Hàn Tước cũng không lưu tình. Loại người như anh... vốn không xứng để bất kì ai bận tâm đến.”

Cận Úy Thành siết chặt khuỷu tay của Đường Vận hơn, ánh mắt lạnh lẽo. Đường Vận vừa có ý thoát ra khỏi thì Cận Úy Thành càng thêm dùng sức.

Đường Vận tung cước Cận Úy Thành liền lách người tránh né. Cứ liên tiếp như vậy Cận Úy Thành dồn sát Đường Vận xuống thành lan can...

Giây kế tiếp chính là ép sát Đường Vận xuống dưới.

Vung mạnh qua bên kia thành lan can.

Mặc dù thân thủ không tệ nhưng Đường Vận sức lực đối với Cận Úy Thành không hề hơn, giữa lúc giằng co nên mất thăng bằng, loạng choạng ngã ập xuống bên kia lan can. Lúc này ngỡ rằng bản thân đã rớt xuống tòa nhà nhưng bàn tay của cô luôn được Cận Úy Thành giữ chặt lấy.

Cận Úy Thành không có ý kéo cô lên mà vẫn giữ nguyên tư thế cũ, sắc mặt hết sức dị thường.

“Đường Vận! Em có quá nhiều nỗi thất vọng đối với anh... Nhưng em biết không, khi em rời đi... anh chính là cảm giác này, treo lơ lửng trên độ cao và chỉ có duy nhất một điểm cố trụ.”

“Cận Úy Thành! Anh điên ư?”

Đường Vận không dám giãy dụa cũng không dám nhìn xuống dưới. Chân cô run lên bần bật... chỉ sợ Cận Úy Thành nhất thời nổi lên ý nghĩ tiêu cực sẽ buông tay cô đẩy dồn xuống dưới.

“Em nghĩ anh sẽ gϊếŧ em ư? Em nghĩ anh... là loại độc ác tàn nhẫn vậy ư?”

“Cận Úy Thành!”

Đường Vận giữ tư thế thăng bằng muốn lấy đà phóng qua thành lan can nhưng Cận Úy Thành lại nhìn ra ý đồ của cô, bàn tay cố ý nới lỏng.

Đường Vận hoảng loạn, không ngừng la lên: “Đừng... anh đừng như vậy. Cận Úy Thành! Sao anh... lại trở nên như vậy?”

“Nếu em chết đi... Anh nghĩ rằng mình sẽ được dễ chịu. Chứ không phải nhìn thấy em bên cạnh Cận Chí Minh... gọi anh là anh hai.”

“...”

“Đường Vận! Em lúc này càng giãy dụa, càng cố gắng kiên trì trèo lên... thì càng gặp nguy hiểm. Em hiểu cảm giác này rồi, đúng chứ?”

“Xin lỗi...”

“Xin lỗi? Em thật lòng thấy mình sai hay sao?”

Đường Vận rơi nước mắt, “Em không có tư cách bắt anh phải đi con đường như thế nào. Nếu như em đã chọn anh... thì không cần bắt buộc anh thay đổi... Em đã sai... Vốn dĩ, khi ấy em không nên do dự mà cự tuyệt anh. Anh cứ đi theo con đường anh vạch sẵn... Em không nên góp ý con đường sáng, khiến anh chịu dằn vặt...”

Đường Vận cười lên một cách điên cuồng.

Cũng giống như Cận Chí Minh của hiện tại, anh ấy có giao dịch với Simon, cô cũng không cần can thiệp.

Cô đã sai.

Nếu như cô đã không chấp nhận được người nhà họ Cận, không chấp nhận bạn trai của mình có hành vi phạm tội, trái ngược với nguyên tắc làm người của cô. Thì cô không cần thiết tha níu giữ đoạn tình cảm vô nghĩa này.

“Cận Úy Thành! Anh vẫn là... không muốn... em bên cạnh Cận Chí Minh. Anh đang thức tỉnh em đó à?”

Đường Vận lại cười cợt chính mình.

“Anh có thể nói cho em biết... Khi anh biết Đường Hinh Nhi có lòng tiếp cận anh... anh đã làm gì? Cha của đứa bé... là ai?”

“Đường Hinh Nhi thật sự là con của chú em sao? Là người nhà họ Đường, em họ của em?”

Đường Vận gật đầu, lúc này cô cố ý giữ chặt tay Cận Úy Thành và phóng lên trên, lần nữa bị Cận Úy Thành thả lỏng, khiến cô suýt nữa trượt ngã xuống dưới.

“Anh điên ư? Kéo em lên...” Đường Vận không ngừng gào thét, hậm hực muốn nổ tung l*иg ngực. Cận Úy Thành quả thực đã phát điên...

“Cô ấy bỏ thuốc vào rượu, thực sự không dễ gì mới khiến anh mất kiểm soát... Cô ấy lại giống em như vậy... Đường Vận! Giây phút đó anh đã mãnh liệt đấu tranh tư tưởng, biết rằng chỉ cần một chút yếu lòng, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh...”

Cận Úy Thành nghiến răng... anh thật sự hận. Hận muốn đẩy Đường Vận lập tức vào chỗ chết... Sự cực đoan bên trong con người anh, khiến anh muốn hủy diệt. Anh nghĩ nhiều cho đoạn tình cảm của cô và anh, lo được lo mất... trăn trở đủ bề. Còn cô, bướng bỉnh và cố chấp.

“... Đường Hinh Nhi đáng thương nhưng cũng đáng chết. Cô ta bày trò nhiều như vậy... khiến mọi kế hoạch của anh và Cận thị thành mớ hỗn độn. Cô ta chết thật sự đáng.”

Đường Vận kinh hãi.