Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 109: Em yêu anh?

Đường Vận giống như bị cam chịu trước từng đợt tấn công hung hãn của Cận Chí Minh, bị anh cắи ʍút̼, lời lẽ dây dưa cuốn chặt khiến cô mấy lần suýt tắt thở.

Cô muốn đẩy Cận Chí Minh ra nhưng lại không nỡ.

Bàn tay của Cận Chí Minh bắt đầu không an phận, cứ liên tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Cứ như vậy Đường Vận sợ mình không thể đứng vững.

Cận Chí Minh ôm Đường Vận di chuyển về chỗ salon, sau đó kéo ngã Đường Vận xuống nằm trên người mình, hơi thở hổn hễn nói: “Đường Vận! Em hối hận thì có thể rời đi. Chỉ cần một tia nhớ nhung Cận Úy Thành, anh cũng không dung nạp.”

Đường Vận bàng hoàng trước lời nói và ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Cận Chí Minh, không dám tin... anh ấy cũng có lúc phẫn uất như vậy.

Trong chuyện tình cảm Đường Vận thật ra vẫn chỉ là cô gái non nớt chưa thấu đáo, lúc trước chọn lựa về bên cạnh Cận Chí Minh cũng rất tự nhiên. Chẳng ngờ rằng sau đó chối bỏ Cận Chí Minh trốn chạy sang Anh Quốc du học đã mang đến cho anh ấy sự tổn thương sâu sắc. Nghĩ lại, cô cư xử thật quá nông nỗi.

Cô lại vô tâm không cảm nhận được, cứ ung dung như vậy trôi qua ba năm. Còn nghĩ rằng chính mình không hề có lỗi.

“Anh sẽ để em bỏ đi nữa hay sao? Nếu là như vậy...” Đường Vận chống tay lên ngực Cận Chí Minh lấy thế đứng dậy, nhưng lại bị Cận Chí Minh giật mạnh cánh tay kéo lại.

“Lúc trên du thuyền em đã có hứa rồi... Anh đuổi thì em cũng không được bỏ chạy đâu.”

Đường Vận bị Cận Chí Minh lật người, giam xuống l*иg ngực của anh, sợ đối phương có thêm hành động tiếp theo cô liền lên tiếng nhắc nhở: “Anh định trên sofa luôn sao? Thật không có lòng thương hoa tiếc ngọc.”

Cận Chí Minh hơi ngỡ ngàng.

“Anh chỉ muốn hôn em thêm một chút thôi, em cũng đừng quá tưởng bở. Phụ nữ muốn lên giường của Cận Chí Minh xếp hàng dài chờ ngoài kia.”

“Có sao? Em không có thấy.”

Cận Chí Minh liếc mắt sau đó trực tiếp bế Đường Vận đi vào trong phòng riêng.

“Ôn Như! Ôn Như ngủ ở trong này...” Đường Vận run run kêu lên.

Cận Chí Minh liếc nhìn cô một cái sau đó đặt cô nằm xuống bên cạnh Ôn Như thật nhẹ nhàng.

Lúc này cũng thong thả nằm xuống bên cạnh.

“Em làm mẹ Ôn Như nha.”

Đường Vận chu môi: “Mẹ của nó... chịu sao?”

Cận Chí Minh gối tay lên đầu, sau đó thì thầm: “Mẹ của nó đã mất rồi.”

Đường Vận hơi ngỡ ngàng, chưa kịp quay sang nghi vấn đã bị ngón tay của Cận Chí Minh trêu chọc dưới váy, suýt thì la toáng lên.

Cô tự bịt miệng của mình rên lên mấy tiếng, sau đó đánh mấy cái xuống ngực Cận Chí Minh: “Anh điên sau, sẽ đánh thức con bé.”

“Nó ngủ sâu lắm.”

“Nhưng mà... Không được...”

Cận Chí Minh nhìn Đường Vận cứ như khốn khổ tới nơi, phì cười một tiếng: “Yên tâm, cũng không ăn thịt em đâu. Em... còn chưa trả lời, nhận lời làm mẹ của Ôn Như nha!”

Đường Vận giữ chặt bàn tay hư hỏng của Cận Chí Minh ở dưới váy lại, khó khăn cất giọng: “Em chưa từng nghĩ mình sẽ làm mẹ kế của người ta đâu.”

“Vậy bế em quay trở ngược lại ngoài salon phòng khách.”

Đường Vận giống như hiểu ra ý của Cận Chí Minh, tuy nhiên, cô không dám đồng ý ngay.

“Lại do dự?”

“Anh cầu hôn người ta kiểu này sao chứ? Có thể lãng mạn hơn kia mà.”

Cận Chí Minh lạnh lùng đáp lại: “Chúng ta đã qua giai đoạn tìm hiểu nhau, lời sến súa gì anh cũng đã từng nói với em. Còn nữa...” Cận Chí Minh đè thấp âm giọng xuống: “Anh muốn quan hệ của chúng ta được xác lập, không chỉ vì muốn đêm nay thỏa mãn ham muốn đơn thuần như thế. Đường Vận! Em có thể bỏ chạy bất kì lúc nào kia mà, anh không thể cản được em.”

“Anh lại sợ Cận Úy Thành chen chân sao?”

Cận Chí Minh đứng bật dậy, vội bước xuống giường, “Sợ nhiều thứ lắm. Cũng sợ em sẽ thấy hối hận.”

Đường Vận cũng xuống giường, chua xót ôm lấy Cận Chí Minh từ phía sau, tay luồng vào lớp áo choàng tắm của anh, chạm vào da thịt. Thật ra cô đã nghĩ kĩ để cùng anh bên nhau, sao lại e dè vô lí.

“Thiếu tự tin như thế thật không giống Cận Chí Minh mà em quen biết.”

Cận Chí Minh quay lại, mặt đối mặt nhìn cô: “Cận Trí Trung và Cận Úy Thành đã sa lầy rồi. Anh sợ anh không thể giữ vững lập trường... Anh sợ em sẽ đau khổ đứng giữa hai ranh giới. Không phải vì anh cao thượng, vì anh biết, em có thể bỏ mặc anh và rời đi. Anh không muốn lần nữa có được em rồi lại mất. Anh không chịu đựng nổi cái cảm giác đó.”

Đường Vận siết chặt bàn tay của Cận Chí Minh trong lòng tay của mình, nghĩ ngợi và nói: “Vậy em trở về, anh cứ nghĩ thông suốt đi đã. Dẫu thế nào... chúng ta vẫn có thể là bạn bè san sẻ với nhau.”

Đường Vận mở cửa phòng và rời đi.

Hóa ra chặng đường này anh và cô đã không dễ bước như vậy.

“Đường Vận!”

Cận Chí Minh kéo lấy cánh tay của cô lại, trong một khắc trôi qua... hầu như đã đắn đo vừa đủ.

“Anh đã nghĩ thông rồi...”

“Nhanh như vậy?”

Cận Chí Minh mỉm cười, ánh mắt sáng quắc.

“Nếu như anh sa lầy... thì cứ mặt dày kéo em xuống cùng. Em trốn chạy... lần này anh sẽ đuổi theo.”

“Nếu như tìm không được thì sao?”

“Tìm mãi đến khi gặp được em mới thôi.”

Đường Vận giống như bị chọc cười, không nhịn được véo mạnh vào một bên má của Cận Chí Minh.

Trong khoảnh khắc ngắn như vậy vẫn có thể tường tận về vui buồn và mất mát... Thật sự không dễ dàng.

Chẳng ai muốn bản thân bị bỏ lỡ.

Cận Chí Minh lại ôm siết lấy Đường Vận, lần nữa di chuyển cô trở về sofa.

Bàn tay nhanh nhẹn cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài và hôn mạnh xuống.

Anh yêu cô và khao khát nhiều về cô đến mức nào.

Chỉ cần nghĩ đến Cận Úy Thành sẽ ép buộc cô về lại bên hắn, chỉ cần nghĩ đến hai người có thể xảy ra loại chuyện này... Anh thực sự không cam lòng, vì cớ gì anh phải mất đi cô?

“Đường Vận! Chúng ta về lại Thượng Hải kết hôn, được không?”

Đường Vận gật đầu.

Cận Chí Minh luồn tay xuống dưới, không ngừng mơn trớn xoa xoa, khiến Đường Vận không kìm chế được rên nhẹ mấy tiếng, cô muốn vùng vẫy... lại phối hợp choàng hai tay lên cổ Cận Chí Minh và cắn xuống bả vai.

“Em định làm tiểu yêu tinh sao?”

“Anh dừng lại đi... em thật khó chịu...”

Nhưng Cận Chí Minh không hề dừng lại, còn nở nụ cười rất là đắc ý.

Anh tìm lại nụ hôn lên môi cô, lần này hôn rất sâu, cuốn chặt cướp lấy hơi thở của cô.

Đường Vận nghĩ mình sắp không xong rồi, thì Cận Chí Minh mới tạm dừng lại, chỗ bên dưới đã vô cùng ẩm ướt.

Cận Chí Minh cắn nhẹ xuống mang tai, khiến Đường Vận rên đau một tiếng, trong lúc mất tập trung liền tiến vào.

Chỉ là... anh đã dừng lại.

Đường Vận giống như vừa được thỏa mãn lại phải chặn đứng ham muốn, cảm giác vô cùng thống khổ. Cô kéo nhẹ hông bụng của Cận Chí Minh xuống, ý tứ đã rất rõ ràng... nhưng Cận Chí Minh khi ấy lại cố ý giở trò nghịch ngợm.

“Đường Vận à! Nói là em rất yêu anh...”

Đường Vận hít thở dồn dập, cố gắng nương theo cơ thể của Cận Chí Minh tạo tư thế thoải mái nhất nhưng vẫn cắn môi và không chịu nói.

Cận Chí Minh vuốt ve bầu ngực của cô, không ngừng kìm chế chính mình và áp đảo tinh thần, “Đường Vận! Em yêu anh?”

Đường Vận bướng bỉnh lắc đầu.

Cận Chí Minh lại cắn xuống xương quai xanh của cô, bàn tay không ngừng mơn trớn trên da thịt, từng chút từng chút khiến Đường Vận không thể nào nhịn được.

Đến lúc cô muốn thốt lên lời yêu thương sến súa đó thì Cận Chí Minh đã thua cuộc.

Anh không nhịn được, tiến sâu vào.

Đường Vận ngỡ đâu sẽ đón nhận cơn khát vọng đang trực chờ, chỉ không ngờ cơn đau đớn như xé tan da thịt khiến cô không ngừng co rút, phản đối.

“Cố chịu... Đường Vận! Thả lỏng đi...”

Đường Vận bấu véo và đánh mấy cú vào bả vai của Cận Chí Minh, không ngừng rêи ɾỉ... thật chết tiệt... sao có thể đau như thế. Nước mắt của cô vô thức chảy xuống. Cận Chí Minh không những không an ủi còn mạnh mẽ tiến sâu vào, không ngừng vận động.

Đường Vận tựa như rơi vào hố sâu vạn trượng, dồn dập đến mơ màng.