Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 102: Em hứa đi!

“Anh đi thay em.” Cận Chí Minh lại nhìn qua Thang Kiệt bảo: “Nhờ cậu đến tìm đàn em của Simon, thông báo trước một tiếng.”

“Vâng.” Thang Kiệt thở dài một tiếng rồi bỏ đi.

“Anh có cách hay không? Hay chỉ là...”

“Đường Vận! Nếu như đêm nay Helen an toàn trở về, em ở lại bên cạnh anh nhé!”

Đường Vận sững sờ, cô run run giọng nói: “Giữa lúc căng thẳng thế này anh còn tâm tình đùa giỡn.”

“Anh không đùa. Em trả lời đi, coi như an ủi cho anh cũng được.”

Đường Vận gật đầu.

“Anh đừng nói kiểu như sắp từ biệt vậy. Anh hãy bình tĩnh nói với Simon, Helen là bạn của anh.”

“Em đến công ty anh làm...”

“Cận Chí Minh! Anh cố ý ép em có đúng hay không?” Đường Vận giận dữ đánh liên tiếp mấy cái vào ngực của Cận Chí Minh, oán trách nói.

Cận Chí Minh không tránh còn lại ôm cô vào lòng: “Mấy khi có cơ hội này chứ? Anh không buông em ra đâu. Em hứa đi.”

“Em hứa.”

Cận Chí Minh đưa chiếc thẻ từ trong người cho Đường Vận, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên môi của cô: “Em chờ anh ở phòng đi.”

Đường Vận gật đầu.

Cận Chí Minh buông cô ra khỏi rồi bỏ đi. Đường Vận bồi hồi, không biết mình cứ liên lụy Cận Chí Minh như vậy là đúng hay sai.

Nhưng cô không dám đi theo anh ấy, chỉ sợ sẽ khiến tình hình trở nên căng thẳng. Cận Chí Minh ban nãy nói chuyện với Simon tư thế và dáng vẻ rất tự nhiên, có thể thấy giao tình không hề nhỏ.

Đường Vận nhìn đồng hồ lẩm nhẩm cầu nguyện, bất tri bất giác đi về phía căn phòng trên chiếc thẻ.

Cô ngồi yên một chỗ đếm xem thời gian trôi qua, mà trái tim không khỏi bồi hồi lo lắng.

Phía này Cận Chí Minh sau khi đã thông báo với phía Simon, nhưng vẫn bị chặn ngoài cửa.

“Cô gái bên trong là bạn của tôi, nhờ anh Simon cho tôi gặp.” Cận Chí Minh rất thẳng thắn nói.

Người nọ là thủ hạ thân cận của Simon, đều có tiếp xúc qua với Cận Chí Minh, biết quan hệ hai người không tệ, về chuyện này không dám đơn độc cho quyết định. Ngẫm nghĩ, người này đã chạy vào trong báo với Simon, mà Cận Chí Minh cũng không nề hà đi theo cùng.

Hai bên ẩu đả qua lại, làm chấn động đến chỗ Simon. Hắn bực tức lao ra quát tục mấy câu.

“Nhờ anh, cho tôi gặp Helen.” Cận Chí Minh khẩn thiết nói.

Cận Chí Minh bị thủ hả của Simon đấm vào mặt mấy cái ngã ập xuống đất, nhanh như chớp đã bị khống chế.

Simon trầm ngâm vài giây. Phía sau Helen chạy ngược ra thì bị gã túm tóc giật lại.

“Cậu phá đám tôi?”

Cận Chí Minh đứng lên, quẹt vết máu ở khóe môi, bình tĩnh nói:

“Không có. Tôi sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng. Please!”

“Anh em không động đến phụ nữ của nhau, tôi hiểu lí lẽ này. Nhưng mà nếu chỉ là hạng chơi đùa, cậu cần gì cố chấp?”

“Cô ấy là mẹ của con gái tôi.”

Simon nghe thấy vậy thì buông lỏng bàn tay, khiến Helen mất sức ngã khuỵu xuống. Nhưng vẫn không cam tâm lườm huých trở lại.

“Cút hết.”

Cận Chí Minh vội túm lấy tay của Helen đứng dậy chạy ra ngoài cửa, nhưng bất chợt thì đứng lại quay mặt nhìn về phía Simon.

“Mong là ở thương trường chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.”

“Đây là giọng điệu cầu xin của cậu sao?”

“Tôi chỉ sợ những kẻ thô lỗ với mình. Vì tôi không có sức mạnh.”

Simon nhún vai cười thích thú: “Tôi đang cố học cách tử tế.” Hắn châm điếu xì gà rít một hơi sâu.

Cận Chí Minh ra hiệu cho Helen đi trước, còn bản thân thì tiến vài bước về phía Simon, đứng cách hắn một khoảng xa quan sát.

Simon tiếp tục nhả ra từng câu mang theo khói thuốc: “Nhưng sự xuất hiện của cậu đêm nay cho tôi nhìn rõ, tôi vẫn hợp nhất làm gã khốn nạn.” Hắn lại nhún vai khỉnh khỉnh nói: “Chúng ta chờ lần sau gặp nhau vậy. Khi đó thật khó nói... tôi có thể cư xử tử tế.”

Cận Chí Minh cười lạnh sau đó quay phắt đi ra khỏi căn phòng. Bước chân anh vội vã, vòng qua khoang tàu lại bị ai đó kéo mạnh lại:

“Này!”

“Helen!”

“Tôi đợi anh trở ra. Anh ổn thực sự chứ?” Helen quan sát thần sắc khó coi của Chí Minh một lượt rồi hỏi.

Cận Chí Minh thở dài một hơi.

“Còn cô? Không bị hắn xâm phạm chứ?”

Helen lập tức tái mặt: “Sao anh có thể hỏi một câu thô lỗ như vậy chứ?”

Cận Chí Minh cũng sượng sùng không kém, anh cười gượng sau đó vuốt nhẹ sau gáy.

Helen thấy anh ta như vậy thì liếc hoáy, tức giận trả lời: “Gã ta thật sự biếи ŧɦái.”

“Thấy cô đứng đây đầy đủ tứ chi thì tôi cũng xem như được an tâm, còn có thể ăn nói với Đường Vận. Cô hại tôi mất lòng Simon, dự án ở Hong Kong thật sự khó xoay sở.”

Cận Chí Minh sải bước đi, Helen cũng đi theo sau, vừa đi vừa hỏi vặn lại: “Đường Vận, đang ở đâu? Bạn ấy nhờ anh giúp thì anh ra sức giúp, không kì kèo trả giả chứ?”

Quả nhiên bạn bè hiểu nhau, mới đây đã tìm được trọng tâm để chất vấn anh rồi. Helen này... thực sự lanh lợi quá mức.

“Cô về phòng mình trước đi. Cô ấy vì nhờ vả tôi hứa hẹn đêm nay bán thân cho tôi. Cho nên tôi mới không ngại hỏi, cô có bị Simon kia xâm phạm hay không?”

Helen giận dữ níu áo túm tay Cận Chí Minh, nhưng bị anh liên tiếp gạt ra. Cô càng ra sức hung hăng hơn: “Tôi không bị. Vậy anh không được động đến Đường Vận. Như vậy... không được quân tử.”

Cận Chí Minh giống như bị cô chọc cười, càng tỏ ra vui vẻ.

“Nhưng Đường Vận đang đợi tôi giở trò biếи ŧɦái, tôi không ngăn được chính mình, không quân tử cũng không có mất miếng thịt nào. Huống chi đêm nay tôi bị đánh đến chảy máu.”

Helen hậm hực đôi co: “Thả bạn ấy ra. Anh có thể đổi lại uy hϊếp tôi. Như vậy mới được công tâm.”

Cận Chí Minh lại bật cười: “Này, cô nói tiếng mẹ đẻ không rành như vậy không thấy hổ thẹn hay sao? Cứ mở miệng lại chọc tôi tức cười. Còn nữa... tôi chỉ hứng thú với Đường Vận, còn cô thì không.”

“Khi nãy anh đã nói dối, tôi là mẹ của con gái anh.”

“Nếu không đề cao cô giữ vị trí quan trọng như vậy trong lòng tôi liệu Simon có vì thế mà nhân nhượng?”

“Đề cao? Chính anh dùng từ không đúng ở đây.”

“Này. Tôi không muốn đôi co với cô nữa. ‘Tình cũ không rủ cũng về’, cô xem như cho tôi và Đường Vận một cơ hội được không, đừng làm phiền tôi.”

Helen ngây người ra, cô không hiểu lí lẽ mà Cận Chí Minh vừa nói. Chỉ thấy hắn lúc thật lúc đùa thật sự đáng ghét.

Vừa định chất vấn tiếp tục lại nghe Cận Chí Minh nói như van nài: “Đường Vận thân thủ hơn người, nếu không phải tự nguyện... thì tôi không có sức ép buộc cô ấy. Cô gọi điện thoại báo bình an đi, rồi ngủ một giấc ngon.”

Dứt lời Cận Chí Minh quay người bỏ đi.

Anh về phòng riêng của mình, lúc này thì có hơi nóng lòng. Vì anh biết hiện tại thì Đường Vận đang đợi.