Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 49: Trách

Cận Úy Thành cực kì lạnh lùng.

Đó là đạo lý gì? Anh ta đang nhắc nhở cô điều gì? Cô còn phải cần anh ta dạy đời mà sống?

Anh trách cô?

Đường Vận không dám tin những lời mình nghe phải. Giống như hai người khác nhau... Mà Cận Úy Thành vừa nói ra những lời ấy mới đúng thực là Cận Úy Thành mà cô biết.

Những ngày đầu tiếp xúc, chính là loại tính cách này. Không sai biệt.

Trong vài giây như thế, hai người đã xoay lưng về nhau, mỗi người một hướng.

Giống như khoảng thời gian ấm áp trước đó vừa trôi qua chưa từng có trong hai người họ.

Mọi thứ mông lung đến nổi không còn là sự thật nữa.

Bà Đường nhìn con gái ăn uống say sưa mà nhẹ nhàng nở nụ cười. Trước giờ luôn nhìn các con bằng vẻ mặt nghiêm khắc nay lại muốn hết lòng nuông chiều và yêu thương.

Bà không kìm được khẽ vuốt lọn tóc mượt của Đường Vận, vu vơ hỏi:

“Có muốn đi du lịch ở đâu không? Đã rất lâu rồi cả nhà không đi chơi cùng nhau.”

“Cha mẹ vẫn thường âm thầm hẹn hò.” Đường Nghiên không khách sáo vạch trần.

Đường Vận bật cười. Cô đáp: “Cô muốn đi nơi thanh tịnh một chút, mẹ tách cha ra một hôm đi, chỉ ba phụ nữ chúng ta thôi.”

Ông Đường hừ nhẹ một tiếng, tuy nhiên không có ý phá tan ý tưởng ‘ích kỷ’ của hai cô con gái.

Bà Đường bật cười, hiếm khi trưng ra vẻ mặt hiền hòa trẻ trung như thế với các con:

“Vậy ba mẹ con chúng ta đi Nga Mi Sơn cầu duyên thôi.”

Đường Vận và em gái chưởng tay, hào hứng hò hét, phấn khích cười đến nheo khít cặp mắt tròn. Bà Đường cũng lấy làm cao hứng hòa theo tâm trạng của hai đứa con.

Tiếng cười giòn tan ngân vào trong gió, bay ra ô cửa sổ. Chẳng biết rằng tâm trạng của ai đó cuộn thắt siết chặt muốn ngộp lại hơi thở.

Nga Mi Sơn? Lại là Nga Mi Sơn?

Câu thơ nào đó là vang lên trong đầu, “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ/Vô duyên đối diện bất tương phùng.”

Nếu không phải là nhớ nhung thì có thể là oán trách... Nhưng mà, oán trách điều gì chứ?

Tương lai phải chạm mặt nhau thế nào đây? Nghĩ đến thật não nề.

...

Cận Úy Thành xem hình trên mạng xã hội vừa nghe Thư kí Mike và Cận Chí Minh bàn chuyện.

Vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đến chán. Cận Chí Minh nhún vai:

“Khó ưa nhất là loại người bán đứng phụ nữ. Loại hắn đi.”

“Cận tổng, ý anh thế nào?” Mike lên tiếng.

“Cứ mặc hắn để Lãnh thị lợi dụng đi. Vả lại, hắn sẽ không ngốc làm sổ sách giả lần nữa. Không chừng tìm cách thoát khỏi Cảnh Duyệt. Bây giờ sa thải hắn thì quá vừa ý với hắn rồi.”

Cận Úy Thành lướt hình trên mạng xã hội, hết Đường Vận đến Tiểu tam cập nhật mới. Càng xem càng dễ sinh giận.

Họ vui vẻ lắm sao?

Đi Núi Nga Mi chụp cảnh khói trời, cười tươi đến vậy. Giống như đang chọc tức ai đó mới vừa lòng.

Trang Dật Thăng nghĩ mình như vậy là theo đuổi con gái giỏi lắm sao? Chụp hình đoàn viên với cả nhà người ta...

Cận Úy Thành đặt điện thoại xuống mặt bàn, động tác mạnh tay, suýt thì va vào ly sứ.

Mike và Cận Chí Minh nhìn nhau, không ai nói với nhau câu nào. Vừa dự định đứng lên rời đi thì điện thoại bàn có tín hiệu.

“Thư kí Đường đến Cảnh Duyệt ạ. Nhưng mà vừa vào đến cửa đã phải trình diện Trưởng phòng Tài vụ trình bày sổ sách rồi.”

Ba người chau mày nhìn nhau. Cận Chí Minh xúc động muốn đứng dậy rời đi thì bị Cận Úy Thành nói lời ngăn cản:

“Để cô ấy tự có câu trả lời, sau đó biết mình đã phải ngốc như thế nào đi tin tưởng loại đàn ông đó. Tuổi trẻ chính là phải vấp ngã mới minh mẫn ra.”

Lời nói nồng đậm chế giễu, giống như đang nói đến người anh ấy rất chán ghét. Cận Chí Minh nhíu lại mi tâm, nhìn đến trạng thái này... giống như đang ghen hơn.

“Không phải nói nghỉ phép thêm ba ngày sao, về sớm như vậy.” Cận Chí Minh sau đó thì thầm.

Mike nhanh nhạy, tiếp tục bàn về cổ giá của Cảnh Duyệt và các công ty cạnh tranh chuyển đổi đề tài.

Đường Vận nghe từng lời Trưởng phòng Tài vụ nói, phàn nàn rất nhiều, nhấn mạnh vì cô mà cuối năm không thể vui vẻ nổi.

Cô nhìn từng trang sổ sách kê khai không dám tin vào mắt mình.

Nhóm Phát triển ngoài tìm dự án và hợp đồng mới cho công ty còn vạch ra chiến lược đầu tư cổ phiếu và ngoại tệ. Giúp công ty hái ra tiền... nhưng mà làm sổ sách giả, kê khai thiếu minh bạch thì còn có thể giúp bản thân hái ra tiền.

Tất cả là trước đó thông qua cô mới chuyển đến đây.

Nhưng mà số liệu không giống như vậy.

“Cận tổng tin tưởng cô nên đã cho người điều tra nội bộ nhân viên kế toán. Mặc dù chưa có kết quả, và dù không cần biết kết quả thế nào, Thư kí Đường à, cô vẫn phải chịu trách nhiệm.”

“Tôi hiểu.”

“Vì mối quan hệ của cô và Lưu Ân cùng nhiều lời đồn, thật sự đã gây ảnh hưởng đến uy tín Cảnh Duyệt, gián tiếp khiến nhân viên làm việc thiếu xác đáng... Không vì cá nhân tôi hiểu cho cô, Cận tổng chở che cô, thì bấy nhiêu đủ mang ra trình bày ở Sở Liêm Chính. Uy tín của cô ít nhiều phải chịu ảnh hưởng.”

Đường Vận siết chặt nắm tay, cảm giác sống lưng buốt lạnh.

“Chuyện này do ai phát giác?”

“Anh Cận nhỏ. Thật sự rất tình cờ thôi, và có lẽ vì anh ấy là dân CPI nên nhạy cảm về các con số. Sớm không để Lưu Ân đó qua mặt.”

“Ý Cận tổng thế nào?”

“Anh ấy đang có quyết định, mọi chuyện vẫn trong vòng bảo mật chặt chẽ.”

Đường Vận gật đầu, phờ phạc ra khỏi văn phòng Tài vụ.

Lần trước Cận Chí Minh có nói muốn thay cô ra mặt dạy dỗ cho Lưu Ân. Không ngờ vì vậy mà giúp điều tra ra chuyện động trời này. Lưu Ân thật liều lĩnh, vì cớ gì chịu nguy hiểm đánh đổi sự nghiệp như thế. Rõ ràng không đáng.

Nhưng mà anh ta đã lợi dụng lòng tin của cô.

Chuông điện thoại reo lên, đánh thức suy nghĩ của Đường Vận.

“Tôi nghe đây Hana.”

“Đường Vận à, tôi nhìn thấy Lưu Ân đi cùng một cô gái, thái độ rất ân cần. Cô còn quen anh ta không? Đã trở về Thượng Hải chứ, tôi chụp ảnh họ cho cô xem nhé, khéo bị người ta cắm sừng mà không hay biết.”

Đường Vận bấu chặt tay vào bức tường, cố gắng để chính mình đứng vững. Cô hít thở một hơi sâu, điềm tĩnh cất tiếng: “Không cần. Họ đang ở đâu, tôi có chuyện cần gặp anh ta.”

“Hóa ra về Thượng Hải rồi sao... Sao lại chạm mặt trong lúc này chứ, còn có cô gái kia?”

“Hửm?”

“Đang ở nhà hàng Nana dùng cơm.”

“Thanks!”