Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 42: Casting

Cận Úy Thành và Doãn Cách Nhi ngồi xe mất hơn một giờ đồng hồ, đi qua những chỗ đường xá gập ghềnh, dốc đá khó đi mới đến được khu resort mà công ty con của Cảnh Duyệt là công ty Đầu tư KM cùng bỏ vốn hợp tác với Doãn thị.

Cận Úy Thành cùng nhóm kiến trúc sư và lãnh đạo phụ trách của hai bên công ty theo sát tiến vào công trình đang tiến hành cải cách. Doãn Cách Nhi mặc dù đi chung xe nhưng bấy giờ vừa đến đã phải tham dự cuộc họp với ekip nghe báo cáo tiến trình và nhận thêm tư liệu bổ sung.

Cả một buổi không thể thảnh thơi, Cận Úy Thành gặp nhiều vấn đề trở ngại không được an tâm, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra thúc giục tên quái quỷ đến muộn kia:

“Trang Dật Thăng! Cậu đang ở nẻo nào rồi! Cứ không hối thúc là không tự đến sớm đúng chứ!”

“Tôi sắp đến rồi đây, đường vào Thục* khó. Đúng là lần đầu trải nghiệm. Nè, xong chuyến này tôi ở lại Tứ Xuyên du dạo hai ngày mới được. Dốc núi cheo leo nhìn thật đẹp.”

*Thục - là một quốc gia cổ ở vùng Tứ Xuyên

“Vô vị. Không nói nữa.”

“Anh mới vô vị đó, Cận Úy Thành. Cả ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc. Đến con gái cũng không biết theo đuổi.”

“Cậu lo thân mình trước khi nói tôi đấy!”

Hả? Trang Dật Thăng tưởng đâu lão đại hắn đã sớm tắt máy rồi, mấy lời chê trách vu vơ đó chỉ là muốn nói cho chú tài xế nghe thôi... Thật biết hù dọa.

“Hey! Sắc mặt cau có thế ư?” Doãn Cách Nhi vỗ vai Cận Úy Thành, lém lỉnh tươi cười, thần sắc rạng rỡ như ánh mặt trời.

Cân Úy Thành không để ý, anh đi đến chỗ mái nhà tranh dựng tạm trong khuôn viên, kiểu cách cổ trang, bàn ghế nhìn thô sơ nhưng lại vô cùng chắc chắn.

“Đi khảo sát công trình mà trông em vẫn tươi tỉnh như thế, thật hiếm có.”

“Vì đi cùng anh mà.”

“Đừng thường xuyên tán tỉnh tôi như thế có được không? Em nói vào trọng tâm đi, demo ý tưởng khá đấy, nhưng đi đến đây thì trái ngược hoàn toàn, giống như nói suông thôi.”

Doãn Cách Nhi ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh Cận Úy Thành, hơi trầm lại, cô nhìn về phía công trình phía trước mặt, có phần phiền chán không nói thành lời. Ngẫm nghĩ rồi chủ ý đổi sang đề tài khác.

“Tứ Xuyên có nhiều nơi thú vị, có muốn lưu lại một vài hôm không? Chúng ta đốt lửa trại, ăn đồ nướng.”

“Tôi có hẹn ở Thượng Hải. Huống hồ càng không có tâm tình đó.”

“Hẹn với yêu nữ Tân Cương kia sao?” Doãn Cách Nhi liếc nhẹ.

Cận Úy Thành khá ngạc nhiên, anh nghiêm túc đặt câu hỏi: “Em theo dõi cô ấy? Biết cô ấy đang ở đâu?”

“Cận tổng chịu khó tìm chắc chắn sẽ tra ra mà, chẳng qua là anh không muốn. Nói tóm lại anh cũng không khác mấy gã đàn ông trên đời, đã thay lòng đổi dạ.”

“Thay lòng đổi dạ? Với em sao? Doãn Cách Nhi, em tự tin thái quá rồi.”

Doãn Cách Nhi vội xua tay phản đối, cô mạnh miệng đáp:

“Ôi không. Em nói đến cô thư kí nhỏ kia thôi. Vì cô ta nên anh đã không còn lưu luyến Mẫn Huyền nữa.”

“Ừm hửm!”

“Tuy nhiên, em lại nghe được Nam Cung gia đã nhắc đến lễ đính hôn của anh và cô con gái nhà họ. Thật làm người ta điên mất thôi.”

Cận Úy Thành không kiên nhẫn lời đối lời qua lại như thế này nữa, nhất là khi đối tượng còn là Doãn Cách Nhi. Anh đứng bật dậy, hai tay thong thả bỏ vào túi quần.

“Em cứ hay chọc cười tôi như vậy sao? Tôi về phòng nghỉ ngủ trưa hai giờ đồng hồ. Cơm trưa tùy ý. Đừng quấy nhiễu tôi.”

“Được. Bọn họ đã sắp xếp cùng phòng với em đấy...” Doãn Cách Nhi ngước mắt, nhìn dáng vẻ cao ráo hấp dẫn của Cận Úy Thành, lời thốt ra cố ý thêm thắt tình ý mập mờ.

“Em bảo bên dưới sắp xếp lại đi, nếu không muốn mình ngủ dưới đất.”

Nói xong Cận Úy Thành dứt khoát sải bước đi khỏi. Mặc cho Doãn Cách Nhi trách móc nói với lại ở sau lưng: “Cận Úy Thành! Anh thật thô lỗ.”

Cận Úy Thành tìm đến phòng nghỉ trong resort được phía Tập đoàn Doãn thị bố trí. Ở đây vẫn chưa cải cách hết nhưng kiến trúc cũ vẫn còn đó, tiện nghi đầy đủ, miễn cưỡng có thể xếp vào hàng ba sao.

Anh về đến căn phòng liền tắm gội sạch sẽ sau đó thì ra ban công hóng gió, gọi điện thoại cho Đường Vận. Đầu dây bên kia rất lâu mới kết nối.

“Cận tổng! Tôi nghe đây ạ.”

“Nhắn với Cận Chí Minh phải tuyển cô vũ công Saron đó.”

“Vâng... Chỉ là anh Cận nhỏ tính tình kiên định, có hơi bộc trực, sợ khó lay động được. Bản thân tôi thấy cô ấy tạm được, chủ yếu đến từ Vân Nam, khá hợp để làm đại diện cho dòng nước ép mới. Chúng ta đã bàn rồi, cũng là mở lời mời cô ấy tham dự cuộc thi này, cho nên thái độ cô ta có vẻ chảnh.”

“Chí Minh không vừa mắt thì hãy nói ra sự thật. Cô ấy chính là con cưng của lão đại vùng Vân Nam, hoạt động sản xuất của xí nghiệp bị đám lưu manh dưới trướng ông ta phá rối không ít. Còn thu tiền bảo kê. Tôi đã rất phiền. Ông ta cũng giữ kín đứa con gái này, tôi không dễ gì mà tra ra được. Cảnh Duyệt chọn Vân Nam và các huyện nhỏ lân cận làm nơi phát triển. Bấy giờ không thể động chạm với thổ địa khu này được.”

“Hóa ra còn phức tạp như vậy. Có câu: ‘Diêm Vương dễ bái tiểu quỷ khó phòng’. Tôi hiểu rồi ạ. Nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu, Cận tổng.”

Cận Úy Thành đưa tay kéo rèm cửa sổ, ngăn lại những tia nắng gắt chói chang đổ vào không gian căn phòng, sau đó thì đóng hẳn cánh cửa sổ sát đất. Anh đi vào trong, hướng giường ngủ ngã tấm lưng mỏi mệt xuống thư giãn.

“Làm Cố vấn chắc vui nhỉ? Bên em đã bắt đầu chưa?” Cận Úy Thành nói như thì thầm.

“Vẫn đang... Cận tổng thì thế nào? Chỗ anh có vẻ ồn ào, dường như là tiếng động cơ.”

“Bên ngoài là công trình... Xe cẩu đang làm việc. Tôi nghỉ một lúc. Khi về Thượng Hải sẽ kiếm em.”

“Chào anh.”

Đường Vận nhìn sang Cận Chí Minh, vừa muốn nói gì đó thì nhịn lại. Cô phải phát huy tài ăn nói của mình đúng lúc cần thiết.

“Loại.”

“Hả?”

Loa thông báo phát tín hiệu, Cận Chí Minh nâng micro nhỏ ngay trước mặt mình, hướng về cô gái đang đứng trên sân khấu trước mặt thẳng thắn nêu ra ý kiến cá nhân vừa phủ định:

“Mặc trang phục như vậy mà đánh mắt khói, tô son đậm, cô ít nhất phải biết mình xuất hiện thế nào cho đẹp và cá tính chứ. Người tiếp theo.”

“Chí Minh! Anh có phải khắt khe quá không? Anh hiểu biết về tạo mẫu ư?”

Cận Chí Minh tựa người vào ghế, cùng với Đường Vận khéo léo tránh âm thanh lọt vào hàng micro đặt trên bàn.

“Khoan đã, ngay cả một người không hiểu nhiều về fashion và tạo mẫu vẫn nhìn ra điểm không ổn ở cô ấy, em thử nghĩ tầm này rơi vào mắt các chuyên gia sẽ có biểu cảm gì?”

Âm nhạc vang lên, cô gái tiếp theo đã xuất hiện, lần này thì có vẻ như chọn biểu diễn trước khi giới thiệu bản thân.

“Dáng khá đấy, nhảy cũng ổn... Tổng thể thì...” Cận Chí Minh nhỏ giọng đánh giá với Đường Vận. Bên tai cũng nghe những lời tán dương của hai cố vấn chuyên môn còn lại.

Vừa định kéo micro lại thông báo được chọn thì ngay lúc này cô gái trên sàn đã vấp ngã, cú trượt không hề nhẹ. Đường Vận bên cạnh suýt thì rớt tim theo. Mọi người ồ lên...

Cô gái đó đau đến mức bật khóc.

“Cho người hỗ trợ cô ấy đi ạ.” Đường Vận ra hiệu cho ekip phía cánh gà. Bên cạnh nghe Cận Chí Minh nói qua micro.

“Okay! Mong rằng cô sớm khôi phục được trạng thái tốt. Loại. Người kế tiếp...”

“Anh khá nhẫn tâm rồi...”

“Cô ấy trong lúc khóc nhìn xấu chết đi được... bao nhiêu khuyết điểm đều lộ ra hết.”

Đường Vận hết nói nổi. Đấy là loại phát biểu gì thế nhỉ?