Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 36: Đều không cùng mẹ sinh ra

Tiếng vỗ tay dồn dập vang lên. Bên dưới hò reo ai nấy đều phấn khích và hồi hộp. Hai đội chơi ai cũng trụ rất lâu, vô cùng đáng khen.

Cận Úy Thành ngồi ở khán đài VIP quan sát cặp đôi nhà Cảnh Duyệt vừa cao hứng lại vừa có chút gì ganh tỵ với họ. Anh chưa từng được tận hưởng một tuổi trẻ năng nổ phấn khích như vậy, chưa từng có người con gái nào kề cận nhiệt tình ăn ý và đồng hành thế kia... Họ làm anh ngưỡng mộ, làm anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tràng vỗ tay lại nồng nhiệt vang lên dữ dội khi đội bạn đã bị bỏ xa và ngã xuống dưới.

Thắng bại đã định, tuy nhiên Cận Chí Minh và Đường Vận không có ý buông xuôi. Họ chính là quyết tâm muốn giật giải, muốn tận hưởng cảm giác máu lửa và vinh quang.

Cận Chí Minh nắm chặt lấy bàn tay thon gầy của Đường Vận kéo thật mạnh đi vào trong căn nhà gỗ, nỗi phấn khích tột cùng lẫn trong tiếng hò reo như muốn nổ tung. Anh không kìm chế được ôm chặt lấy Đường Vận, xoay cô một vòng, tiếng cười đùa của cả hai ngân vang trong gió thoảng.

“Chí Minh! Chúng ta đã thắng rồi. Anh thật ngầu đó!”

“Đường Vận! Em thật tuyệt vời...”

Trong mắt mọi người khi chứng kiến sự phối hợp ăn ý vừa diễn ra đều nhìn đến và có chung những suy nghĩ tán dương, họ thật xứng đôi, xem họ như đúng là trời sinh một cặp...

Nhưng là vẫn có điều ngoại lệ phát sinh. Ánh mắt ưu tư chất chứa sự kiên định. Còn có một ánh mắt khác đầy oán trách và hừng hực lửa giận.

Tâm tư và đố kỵ có thể chiếm hết toàn bộ ý tưởng của con người ta.

“Nhìn cô thư ký đó khá đấy, không giống người nhờ nịnh bợ mà có chỗ đứng ở Cảnh Duyệt. Em còn không dám tin rằng cô ta chỉ mới 22 tuổi.” Eva Min nói với chị gái Amanda bên cạnh, đang khoanh tay trước ngực, thần thái ngút trời.

“Mẫn Nhu ngốc nghếch mới đi khó dễ cô ấy, còn hống hách chẳng chút lễ nghĩa. Đối phương càng như vậy thì em phải càng tỉnh táo và biết đến lễ độ. Đừng có để mình ngang hàng đi đôi co với loại người vô tích sự đó. KM sắp tới sẽ khá thú vị, chẳng biết tên nhóc Cận Chí Minh có quản nổi hay không?”

Amanda nhấp một ngụm champagne, gương mặt đầy thưởng thức, cô xoay lưng đi vừa hay gọi em gái theo cùng:

“Nào, theo chị vào phòng nghỉ trưng diện lại một chút. Party đã chuẩn bị cả rồi. Xem tốc độ của Cảnh Duyệt đúng là không chê vào đâu.”

“Phải đó. Em muốn tắm gội trước. Nghe nói bên họ mời phóng viên cộng tác, nên sẽ náo nhiệt lắm đây. Em muốn mình chỉn chu lúc lộ diện...”

“Eva! Em tìm vài người ưu tú giới thiệu cho cô thư kí đó làm quen đi. Biết đâu thân càng thêm thân.”

“Em hiểu rồi.”

Đường Vận qua loa diện một chiếc váy liền màu vàng mật, là một thương hiệu trong nước được cô mua lúc đi Hong Kong.

Do thời giờ đều lên kịch bản hẳn hoi nên Đường Vận rất nhanh nhẹn phối hợp với đồng nghiệp. Vì tôn trọng buổi tiệc mà cũng cố ý thoa ít son phấn make-up vừa phải.

Cô đi ra ngoài tìm Cận Úy Thành nhưng thấy anh bị cả đám người vây quanh thì từ bỏ ý định. Ekip phụ trách cho cả chương trình lần này không có cô nhúng tay vào, ngày đó ở Hong Kong đã cố ý san sẻ đến đồng nghiệp, cho nên cô cũng không can thiệp sâu đến ý tưởng của họ. Nhưng đánh giá sơ bộ thì họ thật sự làm việc rất sốt sắng. Sự chuẩn bị cho Cận Úy Thành cũng không chê vào đâu được, từ bộ lễ phục, đến diễn văn phát biểu, câu hỏi phóng viên, công tác ghi hình... Tất cả đều đâu vào đấy, rất chuyên nghiệp.

Đường Vận được thảnh thơi liền suy nghĩ lung tung, nhớ đến những chuyện không nên nhớ...

Cô một mình ra ngoài khuôn viên, xem trang trí bàn tiệc, nhân viên tới lui rất tập trung cho nhiệm vụ của mình.

Lưu Ân có đang quan sát cô không? Nhưng cô thì không dám tìm anh ấy, thậm chí không dám âm thầm nhìn trộm... Cô thật sự sợ chính mình sẽ ngốc nghếch lưu luyến.

Cô lại nhớ đến chuyện vui ngày hôm nay, chiến thắng của cô và Cận Chí Minh.

Phải rồi, Cận Chí Minh! Anh ấy đi đâu mất rồi nhỉ? Từ lúc chia nhau ra chào hỏi bạn bè đồng nghiệp và đối tác bên KJ thì không còn thấy anh ta đâu nữa.

Đường Vận ngẫm nghĩ thì đi vào hướng phòng VIP tìm kiếm Cận Chí Minh. Đi xuyên qua từng nhóm người nhốn nháo cuối cùng cũng trông thấy dáng người cao ráo phong lưu của người thanh niên cô cần tìm. Hóa ra anh ta đứng ngoài lan can trốn mọi người chơi game.

“Chí Minh!”

“Ây! Đợi tôi 2 phút...”

Đường Vận vén váy, ngồi xuống lan can lót gạch bóng loáng, hơi lạnh theo đó lan vào da thịt.

“Xong. Em tìm tôi? Không tháp tùng anh trai xã giao ư?”

“Tôi không... Tâm trạng không được tốt lắm, nên không có hứng giao lưu, vả lại cũng không phải đang được cần đến, sốt sắn quá làm gì.”

Cận Chí Minh cất điện thoại vào trong túi áo vest rồi chăm chú nhìn Đường Vận, làm ra vẻ ngỡ ngàng đánh giá:

“Hiếm khi thấy Thư kí Đường lộ vẻ chán nản ha. Vẻ mặt ủ rũ là vậy nhưng vẫn trông rất yêu kiều lắm.”

“Tôi có cái này muốn tặng anh. Dẫu sao hôm nay cũng có rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời, mà lại là cùng trải nghiệm với anh nữa. Thật đáng quý mà! Chúng ta thì có thể xem nhau như bạn bè... Tôi nghĩ rằng hợp với anh hơn...”

Đường Vận đưa đến trước mặt Cận Chí Minh chiếc hộp, nhìn thoáng qua liền biết bên trong là món đồ trị giá. Tiếc là Đường Vận cũng biết, những thứ xa xỉ đối với nhà họ Cận thì có sá gì.

Cận Chí Minh phấn khích liền xin phép được mở ra xem ngay. Bên trong quả nhiên là hàng hiệu. Một chiếc kính râm Gucci và một chiếc đồng hồ bạc của D&G.

“Cảm ơn em. Thật biết chọn. Đúng là hợp với tôi hơn...”

Câu cuối này nhấn mạnh không hiểu còn là ý gì?!

Anh ấy có lẽ đoán biết...

Đường Vận hơi nghẹn lại không biết nên nói gì tiếp theo.

Cận Chí Minh tuy rằng thường hay bông đùa, tỏ vẻ tính khí trẻ con tuy nhiên vẫn là người biết đến thấu hiểu và quan tâm, nên rất lấy làm thoải mái chuyển đổi đề tài.

“Ban nãy mẹ tôi có gọi điện thoại đến, còn nhắc đến em... Hay là hôm nào cùng hẹn nhau ra uống trà chiều, ăn điểm tâm.”

“Hả?” Đường Vận trợn tròn mắt, hết sức ngạc nhiên.

Cận Chí Minh thấy vậy liền đính chính thêm:

“Mẹ tôi khá trẻ trung, không như các phụ huynh khác, sẽ dễ trò chuyện thôi... Huống chi tôi muốn lắm chuyện một lần, lo cho anh ba của mình nữa.”

Đường Vận nhất thời hiểu ra, trong đầu tiếp theo không ngừng nảy nở biết bao nhiêu câu hỏi và suy nghĩ lạ lùng, vừa muốn bật thốt ra khỏi miệng vừa nhắc nhở bản thân phải kiềm chế và cẩn trọng ngôn hành...

Cận Chí Minh dễ dàng nhìn ra rối rắm trong lòng của Đường Vận, không muốn bỏ qua cho nên thẳng thắn:

“Em gọi luôn em gái của mình...”

“Khoan đã... Tôi có thể hỏi anh một câu khá riêng tư được không? Đúng phép thì tôi nên hỏi đến, nhưng chuyện có liên quan đến hạnh phúc của em gái, tôi không thể không bận tâm được.”

“Tôi cũng đoán là mẹ của anh ba không tán thành cho hai người họ đến với nhau. Nhưng anh tôi đúng là đã nặng tình...”

Đường Vận xúc động đến mức đứng bật dậy. Cô đi tới đi lui, rối rắm và hoang mang, trong đầu đấu tranh tư tưởng rất lớn.

“Như em biết đó... Tôi và anh ba không phải cùng mẹ. Ba anh em chúng tôi, đều không cùng một mẹ sinh ra.”

Đường Vận khựng lại, không dám nhìn thẳng vào mắt của Cận Chí Minh, qua giọng điệu anh ấy vừa cất lên thì loáng thoáng sự thê lương trong đó.

Nhà họ Cận phức tạp như vậy chính cô còn không biết có nên dụng tâm tác hợp cho em gái và Cận Trí Trung kia không. Cô sợ bản thân làm điều thừa thãi đã đành còn hại em gái cuốn vào rắc rối khác.