Nhân Vật Phản Diện Tìm Đường Chết

Chương 34: Ta

Hiện tại, Rừng Ma.

Chỉ thấy Giang Đà không nhìn thi thể của Giang Yên nữa, liền cúi đầu đi từng bước đến, mở miệng nói với âm lượng chỉ có mình y nghe được: "Bạch Nhất Dạ ngươi đi chết đi...Chỉ có thế...thì giới tu chân này mới xem trọng ta, cũng sẽ không còn coi ta là một kẻ vô dụng bỏ đi..."

Mốt lát sau, y nhặt lên thanh kiếm của một đệ tử khác bỏ lại, đột nhiên lớn tiếng nói:

"Mọi người cùng ta xông lên, hôm nay phải gϊếŧ cho bằng được tên ma tu ra tay tàn bạo sát hại người của chúng ta!"

Đám đông nghe thấy thế, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, mạnh mẽ hô hào đáp lại, sau đó đồng loạt hướng mắt về phía Bạch Nhất Dạ và Hoằng Đạo.

Bạch Nhất Dạ cười lạnh: "Ha ha, được thôi. Hôm nay ngươi xuống địa ngục bồi ả nữ nhân kia đi."

Huyền Hạc Kiếm như cảm nhận thấy tâm tình sôi sục của chủ nhân, liền khẽ rung lên mấy hồi, chuẩn bị đón tiếp những người đang tới.

"XÔNG LÊN!"

Quần chúng cùng Giang Đà lúc này bỗng chốc ngu người một thể, đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

"Bạch chủ! Ma lực của ta...đột nhiên bị rút cạn!" Hoằng Đạo giơ móng vuốt, thầm mắng chửi, y không thể triệu hội đội quân vô hình! Đối đầu với một kẻ có khả năng hấp thụ sức mạnh của người khác, thì dù cho y có triệu hồi thành công từ trước, đội quân vẫn sẽ tan biến ngay lập tức vì không đủ ma lực để duy trì.

A–

Bạch Nhất Dạ kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Hoằng Đạo, chỉ thấy Hoằng Đạo đột nhiên bị một luồng kiếm khí hung bạo của Túc Hàn Tinh đánh bay, y kêu lên một tiếng đau đớn.

Hắn quay đầu ngoái lại nhìn, chau mày nói:

"Túc Hàn Tinh!"

Túc Hàn Tinh lao đến, cả hai liền triền miên giao đấu, giọng nói lạnh lùng phát lên: "Ngay lập tức cắt đứt quan hệ với Thiên Hệ, nếu không, ngươi sẽ chết dưới tay ta. Kể cả tên khốn đó!"

Túc Hàn Tinh trong lòng tin tưởng tuyệt đối người bằng hữu chí cốt này của mình.Thầm nghĩ hắn chỉ đang lầm đường lạc lối mà thôi, chỉ cần Túc Hàn Tinh y khuyên bảo, nhất định hắn sẽ suy nghĩ thông suốt hơn mà dừng tất cả những chuyện sai trái này lại.

Sư phụ của hắn kể từ cái ngày không có hắn bên cạnh, y liền thương tâm đến thế...

"Sư huynh Lưu Sắt là một cường giả mạnh mẽ của giới tu chân, thứ y bài xích nhất chính là ma đạo! Ngay cả ta cũng căm hận ma đạo đến tận xương tủy. Bây giờ ngươi cũng bọn chúng là cùng một dạng, ngươi nói làm sao ta có thể đối mặt với ngươi đây?

Bọn ta không mong muốn ngươi trở thành cái dạng này!"

Thật là muốn quay trở về lúc xưa, mỗi ngày cùng nhau đánh trận giả, cùng nhau gây gỗ, cũng liền cùng nhau mà lớn lên...

Bạch Nhất Dạ lách người né tránh mũi kiếm của Túc Hàn Tinh, hắn lại nói:

"Không trở thành cái dạng này, thì trở thành cái gì? Việc ta gϊếŧ tẩu tẩu là sự thật, tu ma bước vào con đường ma đạo cũng là thật!

Ta mỗi ngày đều bị cảm giác tội lỗi đè nén đến nghẹt thở, có lỗi với đại sư huynh, với đứa con của tẩu tẩu!"

Bạch Nhất Dạ hắn cho dù có cố gắng không làm ra những chuyện thâm độc tàn ác như nhân vật phản diện trong nguyên tác. Thì hắn vẫn không thể nào đấu lại thiên đạo, những thứ đã xảy ra vẫn sẽ cứ tiếp tục xảy ra, khiến hắn không thể nào trở tay kịp.

Vậy thì cũng chẳng sao, khi Hắc Sinh Hoa tới tay hắn.

Chỉ cần có nó, chỉ cần...hồi sinh được Thạch Tố Ân!

Trong lòng Bạch Nhất Dạ luôn có chấp niệm với việc hồi sinh Thạch Tố Ân, bởi vì, một nhà ba người đó không làm gì sai trái để phải chịu đựng những điều này.

Một mình hắn ở thế giới cũ chịu đựng điều này là quá đủ rồi.

Giang Đà cắn môi dưới đến bật máu, ánh mắt không ngừng nhìn Bạch Nhất Dạ, trông chờ vào cảnh tượng Túc Hàn Tinh sẽ một kiếm gϊếŧ chết hắn. Nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy gì, y không chờ được nữa, quyết định sẽ lết thân tàn này tự mình ra tay.

Túc Hàn Tinh thấy Giang Đà dần tiến đến, liền vung kiếm cảnh cáo y:

"Đừng động vào hắn, có gϊếŧ cũng là ta gϊếŧ!"

Bạch Nhất Dạ không quan tâm đến Giang Đà, một bên hạ thấp mi mắt, cũng không biết hắn đang có loại cảm xúc gì: "Ngươi thật sự muốn như vậy sao? Túc Hàn Tinh!"

Y nghe thấy lời này của Bạch Nhất Dạ, đột nhiên dừng động tác. Túc Hàn Tinh mày nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Nhận ra bản thân vốn dĩ từ ban đầu, đã không hề có ý muốn gϊếŧ Bạch Nhất Dạ, cái y muốn rốt cuộc thì cũng chỉ là cuộc sống vui vẻ cùng mọi người trước kia mà thôi!

Túc Hàn Tinh hạ kiếm nhìn về phía Bạch Nhất Dạ, y nghẹn nghẹn nói:

"Ngày ta gϊếŧ Thiên Hệ báo thù, ngươi tốt nhất đừng nên xen vào. Bởi vì lúc đó, ta sẽ thật sự gϊếŧ ngươi, Bạch Nhất Dạ."

Hoằng Đạo chập chững đứng dậy, ánh mắt cảnh giác mà nhìn Túc Hàn Tinh. Là một kẻ mạnh!

Giang Đà bỏ qua lời cảnh cáo của Túc Hàn Tinh, què quặt cầm kiếm mà xông đến chỗ Bạch Nhất Dạ hét lớn:

"Chết đi––!"

Tay nắm chặt thành nắm đấm, Túc Hàn Tinh sắc mặt tối dần, vươn tay nắm tóc Giang Đà giựt lại về sau: "Ta nói cái gì ngươi điếc rồi sao? Cút ra!"

Túc Hàn Tinh chán ghét nhìn Giang Đà, tiện tay quăng mạnh người này sang một bên, làm y ngã chỏng vó về một góc.

Thu kiếm vào vỏ, Túc Hàn Tinh liếc mắt nhìn Bạch Nhất Dạ một lần cuối, sau đó xoay người rời đi trong sự hoang mang của đám đệ tử.

Cứ như vậy là xong rồi? Còn tên ma tu Bạch Nhất Dạ thì sao?

Giang Đà lòm còm bò dậy: "Ta phải gϊếŧ hắn!"

Bạch Nhất Dạ thầm nghĩ, tên Giang Đà này thật giống một con kiến, đuổi mãi vẫn không chịu thôi, liền nói:

"Tất cả đều lên đi, để ta tiện tay gϊếŧ một thể."