Điện Hạ Khuynh Thành

Chương 135

Thẩm Thập Cửu liền ghé vào mép giường như vậy rồi ngủ.

Ngày hôm sau khi hắn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là nắm chặt ngón tay, lại phát hiện trong tay trống rỗng.

Thẩm Thập Cửu vội vàng mở mắt, liền phát hiện chính mình không biết khi nào nằm trên giường rồi, mà nguyên bản Bùi Tranh ở trên giường lại không thấy bóng dáng.

Thẩm Thập Cửu trong lòng sốt ruột, thân mình đột nhiên ngồi dậy, lại bởi vì khởi quá mạnh mà đầu óc choáng váng.

Ngoài phòng có người đi vào, sau đó một bàn tay liền duỗi tới chỗ huyệt Thái Dương hắn, thay hắn nhẹ nhàng xoa.

Thẩm Thập Cửu giương mắt nhìn lại, Bùi Tranh đang đứng ở trước người hắn, ánh mắt ôn nhu, đối hắn cười cười, "Tỉnh rồi?"

Thẩm Thập Cửu từ trên giường nhảy xuống, liền nhào vào trong lòng ngực Bùi Tranh, ôm cổ hắn không buông tay.

Bùi Tranh bị hắn đυ.ng tới miệng vết thương, phía sau lưng rịn ra tầng mồ hôi mỏng, nhưng vẫn là vươn tay đi vững vàng tiếp được tiểu nhân nhi, sờ sờ tóc của hắn.

"Bùi ca ca!..."

Hắn nói không nên lời, vẫn luôn không ngừng nhẹ giọng gọi Bùi Tranh, thanh âm đều mang chút nức nở.

"Bùi ca ca làm ta sợ muốn chết ta cho rằng...."

Bùi Tranh vỗ nhẹ nhẹ tiểu nhân nhi trong lòng ngực, thanh âm trầm thấp, "Cho rằng ta đã chết?"

Thẩm Thập Cửu nhanh duỗi tay đi che miệng hắn lại, "Phi phi phi, không thể nói loại không may mắn này!"

Bùi Tranh cười rộ lên, bắt tới tay hắn hôn.

"Yên tâm, tiểu ngu ngốc, tai họa kéo dài ngàn năm, không dễ dàng chết như vậy."

Lúc này Thẩm Hoan cũng bưng thuốc vào.

Sáng nay Thẩm Hoan là dậy thật sớm, tới sắc thuốc cho Bùi Tranh, nàng bị củi lửa sặc đến đầy nước mắt, vừa nghĩ, nàng đời trước thật là thiếu hai người kia.

Chỉ là không nghĩ tới, Bùi Tranh so Thẩm Hoan khởi còn dậy sớm hơn, đứng ở bên ngoài trúc ốc, nhìn sông núi, lặng im không nói.

Thẩm Hoan bị bóng người đứng bên ngoài khϊếp sợ, sau đó mới phản ứng lại đây là Bùi Tranh tỉnh.

Bùi Tranh đi vào trong phòng, đứng ở sau lưng Thẩm Hoan, nhìn Thẩm Hoan sắc thuốc.

"Tỉnh rồi?"

Thẩm Hoan hỏi.

Bùi Tranh ứng, "Thẩm sư phụ, xem như lại đã cứu ta một mạng."

Thẩm Hoan thấy Bùi Tranh một chút chi sắc kinh ngạc đều không có, liền biết hắn nhất định là liếc mắt một cái liền nhận ra chính mình.

"Bùi đại nhân, đừng hiểu lầm, ta là vì tiểu đồ nhi, cũng không có ý khác."

Bùi Tranh nghĩ đến tiểu nhân nhi còn ở trong phòng ngủ yên, cười cười, "Vì hắn, chính là vì ta."

Thẩm Hoan sắc thuốc không sai biệt lắm, đi trước Bùi Tranh trở về phòng, liền thấy tiểu nhân nhi tỉnh lại.

Trước để Bùi Tranh đem uống hết thuốc, sau đó Thẩm Hoan lại đi chuẩn bị cơm trưa cho hai người, nàng lại lần nữa cảm thán, chính mình đời trước nhất định là thiếu bọn họ.

Mà Thẩm Thập Cửu vẫn luôn lôi kéo cổ tay áo Bùi Tranh, như thế nào cũng không chịu buông tay, sợ buông lỏng tay Bùi Tranh liền sẽ biến mất.

Kỳ thật thân mình Bùi Tranh còn rất là suy yếu, sáng nay vừa mở mắt ra, đầu tiên đập vào mi mắt chính là hoàn cảnh thập phần lạ lẫm, sau đó phát hiện gương mặt xa lạ bên người nằm bò.

Chính là hoàn cảnh bốn phía, cùng với tay nhỏ tiểu nhân nhi còn ở trong tay chính mình mềm mụp, Bùi Tranh nháy mắt liền hiểu được hết thảy.

Đem Thẩm Thập Cửu bế lên giường ngủ, sau đó một mình đi ra bên ngoài.

Bên ngoài là một mảnh núi lớn liên miên bất tận, cùng với con sông ẩn ẩn nhiệt khí, tuy rằng rét lạnh vô cùng, lại vẫn là một mảnh xanh um tươi tốt, mà một loạt trúc ốc này, thật sự có chút hương vị thế ngoại đào nguyên.

Nói vậy nơi này chính là Quỷ cốc trong truyền thuyết.

Nhiều thế nhân tìm kiếm như vậy, tìm nhiều năm đều tìm không đến nơi này, cư nhiên bị Bùi Tranh lầm đường xông vào.

Bùi Tranh lúc ấy cũng chỉ là bị mấy người tập kích hôn mê bất tỉnh, sau đó giống như rơi vào nơi nào đó, lại đến khi tỉnh lại, liền phát hiện chính mình nằm ở trong một mảnh bụi cỏ không đầu không cuối.

Giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, Bùi Tranh tạm thời phong bế khí huyết chính mình, phòng ngừa máu tích trên bụi cỏ lưu lại dấu vết, sau đó hắn từng bước một đi, đi cực chậm, cuối cùng đã không biết đi tới nơi nào, hắn cuối cùng là trước mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.

Mà lại lần nữa tỉnh lại, lại lập tức xuống giường đi, hiện tại Bùi Tranh đã có chút không đứng thẳng được.

Hắn ngồi ở mép giường, Thẩm Thập Cửu liền ngoan ngoãn ngồi ở hắn bên cạnh, đôi mắt nhìn hắn.

Bùi Tranh động ngón tay, Thẩm Thập Cửu lập tức khẩn trương hỏi, "Bùi ca ca làm sao vậy, có phải hay không có chỗ nào không thoải mái a?"

Bùi Tranh thấy hắn khẩn trương vì chính mình như vậy, kỳ thật trong lòng ấm áp dễ chịu thoải mái thật sự, "Không có việc gì, chính là khát nước."

Thẩm Thập Cửu lập tức nói, "Ta đi giúp ngươi lấy!"

Sau đó hắn chạy đến bên cạnh bàn rót nước, đôi mắt vẫn là không yên tâm vẫn luôn nhìn Bùi Tranh, sau đó lại nhảy nhót đem nước trở về.

Bùi Tranh tiếp nhận nước xong, lại đưa tới bên môi Thẩm Thập Cửu.

"Uống nước."

Thẩm Thập Cửu lắc đầu, "Bùi ca ca, đây là ta cho ngươi, ngươi mau uống."

Bùi Tranh tay không nhúc nhích, "Ngươi uống trước, ta mới lại uống."

Kỳ thật Bùi Tranh cũng không khát nước, hắn chỉ là cảm thấy Thẩm Thập Cửu tựa hồ có điểm quá khẩn trương với chính mình, khẩn trương đến môi đều có điểm khô, bởi vậy Bùi Tranh chỉ là muốn cho hắn uống thêm nhiều nước mà thôi.

Thẩm Thập Cửu nghe lời tiếp nhận ly nước, "Vậy được rồi."

Hắn nói xong ừng ực nuốt xuống mấy ngụm nước, liền đem ly nước còn lại cho Bùi Tranh.

Bùi Tranh tiếp nhận, liền theo dấu môi tiểu nhân nhi uống hết nước còn dư lại, cuối cùng còn liế.m khóe môi.

Thẩm Thập Cửu thấy thế, bên tai chợt đỏ hồng.

Bùi Tranh buông cái ly, nhéo nhéo vành tai hắn, đem vành tai nhỏ mượt mà kia niết càng thêm đỏ tươi.

Bùi Tranh cười nhẹ, "Nghĩ cái gì vậy? Hử? Mặt sao lại đỏ như vậy?"

Thẩm Thập Cửu như là làm chuyện xấu bị người phát hiện, liên tục lắc đầu, "Không, không có, cái gì cũng chưa nghĩ nha"

Bùi Tranh lại không có muốn buông tha hắn, "Không nghĩ? Ta có thể nghĩ nhiều lắm."

Tới gần bên tai tiểu nhân nhi, Bùi Tranh nhẹ giọng nói, "Vô thanh vô tức liền rời đi, còn hạ mê dược ta? Không sợ ta bị độc chết sao? Ta yêu ngươi như vậy, tiểu bạch nhãn lang, thật là nhẫn tâm a"

Giọng nói trầm thấp cư nhiên mang một chút ủy khuất cùng ý vị mị hoặc, khiến trong lòng Thẩm Thập Cửu nhất thời cảm thấy áy náy.

"Ta, ta, thực xin lỗi ta cũng không biết ta cũng không muốn, Bùi ca ca, ngươi không cần sinh khí được không? Ta, ta cũng có thể thay ngươi uống thuốc, ngươi cũng đừng sinh khí, được không?"

Thẩm Thập Cửu lôi kéo ống tay áo Bùi Tranh quơ quơ, thoạt nhìn càng thêm ủy khuất cùng làm nũng.

Bùi Tranh làm bộ dáng suy xét một chút, "Ngươi nói, cũng không phải không được"

Chỉ là hạ dược gì đó, đã không nhất định chắc chắn.

Thẩm Hoan lại tiến vào gõ cửa, "Hai vị tiên sinh, mời đến dùng bữa a."

Nói xong Thẩm Hoan cảm thấy chính mình càng giống một lão bà.

Thẩm Thập Cửu đỡ Bùi Tranh ra ăn cơm, Thẩm Hoan phục vụ hai người dùng bữa.

Tay nghề Thẩm Hoan tuy rằng so ra kém Nhất Phẩm Hương, nhưng cũng xem như hương vị đều đầy đủ.

Thẩm Thập Cửu không ngừng gắp đồ ăn cho Bùi Tranh, cuối cùng trong chén Bùi Tranh chồng lên một đống đồ ăn.

Mà Thẩm Hoan vẫn luôn yên lặng gắp đồ ăn, đối lập một chút trong chén chính mình trống rỗng, nàng muốn khóc thật sự, đồ đệ lớn lưu không được, mắt thấy sắp bị người vợt mất rồi.

Không đúng, là đã bị vợt mất rồi.

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Thập Cửu liền gắp cho trong chén Thẩm Hoan chút đồ ăn, còn tặng kèm một cái mặt mỉm cười ngọt ngào.

Tâm tình Thẩm Hoan lúc này mới tốt lên.

Bùi Tranh vẫn luôn dùng bữa, Thẩm Thập Cửu gắp nhiều hắn ăn nhiều gắp ít hắn ăn ít, không gắp hắn sẽ không ăn.

Thẩm Hoan nhịn không được nghiêng nghiêng đôi mắt, hắn thật xấu tính.

Ăn xong một bữa cơm, đương nhiên lại là Thẩm Hoan thu thập chén đũa.

Bọn họ hai người, một người trọng thương, một người có thai, Thẩm Hoan nơi nào còn dám để cho bọn họ làm gì.

Thẩm Thập Cửu lại đỡ Bùi Tranh trở về trong phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Hoan đem mặt nạ chính mình cùng Thẩm Thập Cửu đều cất đi, trong quỷ cốc cũng không có người khác, cũng không cần phải dịch dung.

Mà Bùi Tranh lại như vậy ở trong trúc ốc nghỉ ngơi hai ngày, trong lúc Bùi Tranh vẫn luôn ngủ trên giường Thẩm Thập Cửu, Thẩm Thập Cửu ngủ trên giườngThẩm Hoan, mà Thẩm Hoan ngủ ở trên giường tre nhỏ kia.

Cứ như vậy mãi cho đến ngày thứ ba, Thẩm Hoan thật sự chịu không nổi, nàng cảm thấy nếu lại ở trên cái giường này ngủ nữa, bộ xương già này của nàng nên tan thành từng mảnh.

"Ta nói này Bùi đại nhân," Thẩm Hoan hỏi, "Ta xem thương thế của ngài như là không có đáng ngại đi, có thể chạy có thể nhảy rồi, ngươi tính khi nào trở về a?"

Bùi Tranh ngữ khí nhàn nhạt, "Không vội."

Không vội? Thẩm Hoan đã vài ngày không có ngủ trên giường lớn mềm mại chính mình, cũng vài ngày không ngủ một giấc ngon, nàng mấy ngày nay vây vẫn luôn ngáp liên miên, thời điểm nghiên cứu chế tạo thuốc còn vài lần lấy nhầm dược vật.

Nàng cảm thấy thực khẩn trương!

"Bùi đại nhân a, này triều đình không có ngài khẳng định sớm đã náo loạn đi? Ngài còn không mau trở về chủ trì đại cục sao? Không quay về Hoàng Thượng sẽ giáng tội ngươi!"

Bùi Tranh nhướng mi nhìn Thẩm Hoan, "Chính là chờ thiên hạ đảo lộn, ta mới trở về."

Thẩm Hoan nhất thời bị nghẹn lại, nếu là người khác nói loại lời cuồng vọng như thế khẳng định nàng sẽ cười đến rụng răng, nhưng đây là Bùi Tranh, nàng tin hắn sẽ làm đến cùng.

Thẩm Thập Cửu nói, "Sư phụ, để cho Bùi ca ca ở lại chỗ này tu dưỡng một thời gian đi, thương thế hắn còn chưa có tốt đâu."

Thẩm Hoan còn định nói cái gì nữa, Bùi Tranh lại đối nàng nhẹ giọng nói, "Thẩm sư phụ, đừng quên ngươi thiếu nợ ta."

Thẩm Hoan nghĩ tới thiếu phủ Thừa tướng kia một khoản tiền lớn, trộm trừng mắt nhìn Bùi Tranh, cũng nghĩ không ra cớ gì tới thúc giục Bùi Tranh rời đi.

Nhưng là, Bùi Tranh lưu lại nơi này, nàng lại có điểm không yên tâm.

"Có thể lưu lại nơi này tu dưỡng, bất quá Bùi đại nhân phải đáp ứng ta mấy điều kiện."

Bùi Tranh cong cong khóe môi, hắn đều có thể nghĩ đến Thẩm Hoan sẽ đưa tới yêu cầu quá mức.

"Được."

Thẩm Hoan trên giấy liệt ra mấy cái:

"Không được truy cứu việc Thẩm Hoan cùng Thẩm Thập Cửu hạ mê dược.

Sẽ không cưỡng ép Thẩm Hoan cùng Thẩm Thập Cửu trở lại phủ Thừa tướng.

Khoản nợ Thẩm Hoan thiếu phủ Thừa tướng phải xóa bỏ toàn bộ

Trong khoảng thời gian ở tại quỷ cốc này, hết thảy sự tình đều phải nghe theo Thẩm Hoan an bài

Tạm thời như vậy đã, ta sẽ nghĩ thêm sau!"

Bùi Tranh trực tiếp cầm bút ký tên xuống, hơn nữa lưu loát ấn dấu tay.

Thẩm Hoan vội vàng đem tờ giấy kia thu lên, cất ở đáy hòm, như sợ Bùi Tranh đổi ý.

Bùi Tranh xem bộ dáng nàng sốt ruột hoảng hốt, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu hắn muốn đổi ý, còn sẽ để ý này một tờ giấy sao?