Điện Hạ Khuynh Thành

Chương 101

Đẩy cửa tiểu lâu ra, bên trong tối đen như mực.

Sau khi quen với bóng tối, có thể nhìn rõ bố cục và đồ đạc.

Chính xác giống như trước đây, không thay đổi.

Bùi Tranh cùng Thẩm Thập Cửu đi vào, đem hắn đặt ở trên giường, sau đó xoay người thắp nến.

Ánh nến vàng nhạt yếu ớt thắp lên, Thẩm Thập Cửu y phục tả tơi cùng lòng bàn tay đầy máu hiện ra trước mắt.

Bùi Tranh đi tới, nắm lấy tay nhỏ bé của hắn, "Thuốc."

Thẩm Thập Cửu giơ tay kia lên, lấy thuốc không tiện chút nào.

Bùi Tranh chỉ đơn giản là luồn ngón tay vào, bắt lấy hộp thuốc rồi mở ra.

Thuốc mỡ mát lạnh làm tan đi những vết máu, rồi bôi lên vết thương, vết rách cuối cùng cũng ngừng chảy máu.

Thuốc mỡ trên đầu ngón tay đã bị lau sạch hoàn toàn, ngón tay của Bùi Tranh còn đang nhẹ nhàng xoay tròn trên đó, khiến Thẩm Cửu ngứa ngáy.

"Cởi y phục."

"A?" Thẩm Cửu ngẩng đầu, hắn hoài nghi mình nghe lầm.

"Cởi ra cho ta xem."

Với một cái búng tay, Bùi Tranh cởi bỏ chiếc vạt áo trên ngực.

Thẩm Thập Cửu lỗ tai đỏ bừng, mặc dù trước đó ở trong phòng đại nhân thay quần áo một lần, nhưng lần đó bị bình phong che lại, cho nên không có trực tiếp thay ở trước mặt đại nhân.

Do dự, Bùi Tranh đã cởϊ áσ ngoài đến tận vai, nhưng chiếc áo bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

Thẩm Thập Cửu thấp giọng lẩm bẩm: "Không thể trước mặt người khác cở.i quần áo, như vậy không đứng đắn..."

Không ngờ Bùi Tranh nghe được hết thảy, cười khẽ một tiếng, nâng cằm Thẩm Thập Cửu.

"Ngươi nói gì?"

Thẩm Thập Cửu nhìn vào đôi mắt đen như vực thẳm của hắn, cảm giác mình sắp bị nhấn chìm trong đó nên vội vàng né tránh.

"Ta... Ta không có nói cái gì..."

Mặt khác, Bùi Tranh cởϊ áσ choàng một cách gọn gàng ném nó sang một bên.

Thẩm Thập Cửu nhìn quần áo vương vãi bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bắp chân ớn lạnh, ống quần không biết từ lúc nào đã bị nhấc lên.

Bùi Tranh quỳ ở trước mặt hắn, nửa kéo lê bắp chân, trên cái chân thon dài thẳng tắp làn da cực kỳ mỏng manh, nhưng bây giờ cái đầu gối kia lại có chút bầm tím, tựa hồ vết thương cũ còn chưa lành, vết thương mới đã xuất hiện thêm vào.

Bùi Tranh giơ tay ấn nhẹ một cái, Thẩm Thập Cửu theo bản năng co rụt lại, đau đến nhíu mày.

"Có đau không?"

Thẩm Thập Cửu nước mắt giàn giụa, hắn cũng không cần che giấu, hắn cảm thấy thế nào cũng được.

"Đau, đau quá... tay cũng đau... khắp nơi..."

Giọng điệu đáng thương và đau đớn khiến lòng Bùi Tranh lúc đó mềm nhũn như quả bóng.

Những ngón tay chạm vào người hắn.

Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn cúi đầu, lau khóe mắt, ngẩn người nhìn Bùi Tranh.

Bùi Tranh lại chạm ngón tay.

Thẩm Thập Cửu lại cúi xuống.

"Đại nhân"

Hắn còn chưa nói xong, môi lưỡi đã bị chặn lại, Thẩm Thập Cửu đầu tiên là hơi mở to mắt, sau khi nhìn thấy Bùi Tranh ở gần bên, liền nhắm ngay lại.

"Được rồi."

Thẩm Thập Cửu khóe miệng phát lạnh, mở mắt ra liền thấy Bùi Tranh đã đứng lên, đầu gối bôi thuốc, ống quần thuận lợi buông xuống.

Vết thương được bôi thuốc, được an ủi tâm lý, Thẩm Thập Cửu vô cùng mệt mỏi buồn ngủ, mí mắt không ngừng giao chiến.

Hắn ngẩng đầu nhìn, liền thấy Bùi Tranh đi tới cách đó không xa một cái giá sách, cầm lấy một vật gì đó, đặt ở trên bàn, sau đó đi hướng hắn đi tới.

Thẩm Thập Cửu chỉ ngáp rơi một vài giọt nước mắt.

Bùi Tranh đi tới trực tiếp vuốt v3 ngón tay của hắn.

"Lại đây."

Thẩm Thập Cửu mặc dù không biết mình định làm gì, gật đầu muốn xuống giường, nhưng khi chân vừa chạm đất, đầu gối lại có chút đau.

"Đại nhân... Đầu gối đau..."

Thẩm Thập Cửu bĩu môi, chỉ vào đầu gối ngồi yên.

Trái tim Bùi Tranh đập thình thịch, dáng vẻ thanh tú mềm mại này giống hệt như lần đầu tiên hắn gặp tiểu nhân nhi này.

Khi đó, tiểu nhân nhi vừa mới có mình làm chỗ dựa, lại đột nhiên trở nên yếu ớt, hai tay rách nát, hai mắt đỏ hoe, muốn hắn đến dỗ.

Nhưng rồi rất nhiều chuyện xảy ra, tiểu nhân nhi đó dần trở nên rất mạnh mẽ, cho dù có bị thương thế nào thì nước mắt cùng máu sẽ nuốt xuống bụng, đối với hắn cũng trở nên cẩn thận, lấy lòng.

Bùi Tranh bây giờ cảm thấy, nếu như tiểu nhân nhi không trở nên mạnh mẽ như vậy, cứ yếu ớt khóc lóc như trước đây nếu như xảy ra chuyện gì, đều sẽ nhào tới ôm hắn khóc lên, hắn có thể gánh vác tất cả cho tiểu nhân nhi.

Thẩm Thập Cửu sờ đầu gối hai cái, hắn không có nói dối, chân vẫn còn có chút đau, đại nhân trực tiếp đem vật kia đặt ở bên giường đi, như vậy hắn không cần đi qua cũng tốt.

Nhưng mà, Bùi Tranh cũng không có ý định để hắn một mình đi tới, hắn chỉ vươn tay đặt ở bên người Thẩm Thập Cửu, đem hắn từ trên giường bế lên, đem hắn bế đến trước án bàn ngồi xuống.

Thẩm Thập Cửu ngồi xuống bàn, Bùi Tranh đứng ở giữa h4i chân của hắn, cách hắn gần đến mức Thẩm Thập Cửu có chút choáng váng đầu.

Hình như ngửi thấy mùi rượu, thì ra là Bùi Tranh vừa mới lấy rượu.

Mở nút chai rượu, Bùi Tranh một tay cầm vò rượu nhấp một ngụm, rượu từ cằm chảy xuống áo choàng đen.

Sau đó, Bùi Tranh đưa vò rượu đến bên môi Thẩm Thập Cửu.

Thẩm Thập Cửu lắc đầu: "Ta không uống được, sư phụ nói không được..."

"Sư phụ nói?" Bùi Tranh lại trừng mắt một cái, sau đó cúi người trước mặt Thẩm Thập Cửu, ép hắn không còn chỗ trốn.

"Vậy ngươi nghe Sư phụ, hay nghe ta?"

Thẩm Thập Cửu khó thở nói lắp.

"Ta,... ta nghe sư phụ,... nhưng mà, ta cũng nghe,.... nghe đại nhân..."

Hũ rượu đến gần bên môi Thẩm Thập Cửu, nhẹ nhàng áp vào.

"Nghe ta nói, mở miệng."

Thẩm Thập Cửu chậm rãi mở miệng, chỉ là một chút, sư phụ cũng không biết, hẳn là không có chuyện gì.

Nhưng tại sao đại nhân bắt hắn uống?

Rượu cay vào miệng, chảy vào cổ họng, một đường đốt đến dạ dày, Thẩm Thập Cửu ho khan mấy tiếng, nước mắt chảy ra, "A, cay quá, không uống..."

Bùi Tranh uống nốt chỗ rượu còn lại trên bàn, sau đó đặt vò rượu xuống, bất động nhìn chằm chằm Thẩm Thập Cửu.

Một lúc sau, Thẩm Thập Cửu càng cảm thấy choáng váng, rượu quá nồng, tửu lượng của hắn rất tệ đã say.

"Nóng quá, sao lại nóng như vậy..."

Bàn tay nhỏ không kiên nhẫn nắm lấy cổ áo, cổ áo bị buộc chặt hơi lộn xộn, lộ ra chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh tế. Bùi Tranh ánh mắt dời xuống xương quai xanh.

Xương đòn vốn là cực kỳ sạch sẽ hiện lên những vệt nhàn nhạt đỏ ửng, mấy cánh hoa mảnh khảnh chậm rãi hiện ra, càng ngày càng rõ ràng, dính vào xương nhô ra, kéo dài vào trong vạt áo.

Bùi Tranh hô hấp trở nên nặng nề, ngón tay không tự chủ được run lên, dùng hết toàn lực mới có thể thuận lợi mở ra vạt áo.

Một bông sen đỏ rực lặng lẽ nở trên xương quai xanh, một nhụy đài ở lõi hoa để che đi vết cắn ban đầu.

Sư phó xăm hình cho biết, hắn chỉ xăm hình hồng liên này một lần, chưa từng thực hiện cho bất kỳ ai khác, hơn nữa do chất liệu chu sa được sử dụng là đặc biệt nên nếu đặc biệt dùng thuốc để che giấu thì có thể sẽ bị giấu đi.

Nhưng vô luận che giấu như thế nào, chỉ cần huyết khí dâng trào, nhất định sẽ bại lộ.

Khí huyết dân trào như thế nào?

Ban đầu, Bùi Tranh nghĩ đến một phương pháp khác, nhưng sư phó kia nói rằng uống rượu là được.

Sư phó xăm hình đó rất có đạo đức, sau khi xăm hình cho Kỳ Trường Ức ở phủ thừa tướng, khi ra ngoài hắn không hề nhắc đến.

Nhưng Kỳ Băng Chi vẫn có một số mánh khóe, nàng đã đi khắp nơi và tìm sư phó xăm hình này, và muốn tìm hiểu xem sư phó xăm hình đã xăm chính xác cho ai, liệu đó có phải là cho Kỳ rường Ức hay không và hắn chính xác đã xăm những gì.

Nhưng sư phó hình xăm không tiết lộ bất kỳ tin tức nào.

Vì điều này, Kỳ Băng Chi tức giận với sư phó hình xăm, tìm cách tống hắn vào tù.

May mắn thay, Bùi Tranh đã tìm thấy hắn một lần nữa, cuối cùng đã thả hắn ra và cho hắn một số tiền lớn để hắn có thể an toàn đến cuối đời.

Bùi Tranh rất chậm rút ngón tay ra, nhìn Thẩm Thập Cửu ý thức đã bắt đầu có chút mơ hồ, nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Bây giờ, suy nghĩ và ý tưởng của hắn đã trở thành sự thật, nhưng đột nhiên có một cảm giác không chân thực.

Người trước mắt biết khóc biết cười, ngoan ngoãn nép vào trong vòng tay hắn là thật sao? Hắn thực sự trở lại?

Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh lại, hắn phát hiện đây chỉ là một đêm bình thường nhất trong ba năm qua.

"Ngươi thật lạnh... Thật thoải mái..."

Một thân thể ấm áp mềm mại cúi xuống, áp sát vào ngực hắn. Một cái đầu nhỏ nghiêng trên vai hắn, đều đặn thở ra hơi nóng.

"Đại nhân... Ta, ta ôm ngươi ngủ... được không..."

Bùi Tranh lắc lắc ngón tay, đem người từ trên bàn bế lên, đem cái mông nhỏ của hắn đặt ở trong lòng bàn tay, đi về phía giường.

Từ từ cúi xuống đặt người nhẹ nhàng lên ngực.

Thẩm Thập Cửu nắm chặt lấy vạt áo Bùi Tranh, "Đừng, đừng đi... đừng... đi..."

Bùi Tranh ngồi xuống bên giường, "Không đi."

Ánh nến rất mờ, nhưng cũng không cản trở tầm nhìn của Bùi Tranh, ánh mắt của hắn từng li từng tí nhìn tới nhìn lui trên mặt Thẩm Thập Cửu.

Nó không giống như trước đây, nó thực sự xấu xí.

Nhưng là xấu dễ thương.

Bùi Tranh dùng ngón tay vuốt v3 gò má của hắn, tự hỏi hắn đã phải chịu bao nhiêu thống khổ, nhất định phải dùng mặt nạ để tiếp tục sống.

Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng cho dù khuôn mặt có biến dạng, trong lòng Bùi Tranh, hắn vẫn mãi là người có vẻ ngoài quyến rũ như trước đây.

Khi nắm người trong lòng bàn tay, hắn không biết thế nào là trân trọng, thế nào là yêu thương.

Nhưng sau khi mất đi, hắn mới nhận ra nỗi đau thấu tim này chính là tình yêu.

Ban đầu là vì dục vọ.ng ích kỷ nhất thời mà bị mắc kẹt ở bên cạnh hắn, tàn nhẫn cùng lạnh lùng đều là vì Kỳ Trường Phong, nhưng kỳ thực, nhưng sự dịu dàng cùng ôn nhu tiểu nhân nhi lại không tiếc giành cho hắn – kẻ thủ ác.

Với gϊếŧ người vô số, thủ đoạn tàn nhẫn, Bùi Tranh nghĩ rằng mọi người trên thế giới đều hận hắn.

Hắn nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ có bất kỳ thứ tình cảm nào khác trong cuộc đời này.

Thế nhưng hắn đã yêu tiểu nhân nhi.

Tình yêu đi sâu vào xương tủy, không thể cưỡng lại...

Một cơn gió thổi qua, những chân nến chợt tắt.

Một bóng đen đứng ngoài cửa.

Thừa Phong không muốn làm phiền Bùi Tranh nhưng mọi thứ thực sự nằm ngoài tầm kiểm soát.

Hắn gõ cửa.

"Chủ tử, Hoàng Hậu hiện tại triệu kiến ngài vào cung."