Hợp Đồng Ở Rể

Chương 5: Nói lý lẽ

Bên ngoài phòng khách, Trịnh Đông Dương vừa mới ngồi vào ghế lái Lamborghini, cửa xe như đại bàng giương cánh vẫn chưa đóng lại.

“Cậu chủ Trịnh”, Vương Hán đuổi tới bên cạnh xe, anh vươn tay ra chặn cửa xe, tính khí hoàn toàn khác so với trước đó.

Vương Hán trong phòng khách trông giống như một chàng thanh niên tốt bụng đương thời, nhìn không hề có chút ác ý, nhưng Vương Hán lúc này, trên mặt lại lộ ra vẻ tự tin đến khó tả, ánh mắt sắc như dao, tay phải nắm chặt cửa xe chẳng khác gì một cái kìm sắt, toàn thân toát ra một loại cảm giác áp bức đúng như bản chất.

“Bỏ đôi tay bẩn thỉu của anh ra!”, Trịnh Đông Dương vốn đang bực bội trong người nên mở miệng ra liền chửi rủa: “Anh là cái thá gì, đừng có đυ.ng vào xe của tôi!

Hehe!

Vương Hán nhẹ nhàng xiết bàn tay lại, trực tiếp vặn cánh cửa xe Lamborghini biến dạng, phát ra âm thanh cót két kỳ quái, sau đó khẽ mỉm cười: “Bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được rồi chứ?”

Trong phút chốc khiến toàn thân Trịnh Đông Dương dựng cả tóc gáy.

Ra tay mạnh mẽ như vậy, nếu như vặn vào cổ, há chẳng phải xương cốt đều sẽ bị anh ta vặn gãy hết rồi sao, tên Vương Hán này là một người luyện võ!

“Tốt xấu gì anh cũng được coi là bạn của nhà họ Vệ. Tôi và Uyển Nhi kết hôn, anh không chúc mừng thì thôi, nay lại đem việc làm ăn ra để uy hϊếp, như vậy là anh không đúng rồi”, Vương Hán vỗ vào tay nói: “Tôi nói như vậy anh thấy có lý không?”.

Trịnh Đông Dương chợt hiểu ra, Vương Hán là vì lo lắng việc kinh doanh của nhà họ Vệ sẽ bị sa sút trầm trọng nên mới ra đây để cầu tình!

“Anh làm hư xe của tôi còn muốn bàn điều kiện với tôi sao?”, Trịnh Đông Dương liền trở lại trạng thái bình thường, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt nói: “Cầu xin thì ra dáng cầu xin, còn nói với vẻ ta đây cao thượng như thế, nói thật cho anh biết, muốn tiếp tục làm ăn với nhà tôi, trừ phi anh để Uyển Nhi ngủ với tôi một đêm, bằng không miễn bàn! Đừng tưởng rằng anh con nhà võ thì tôi sợ, có bản lĩnh thì động vào thử xem, chỉ cần tôi sống sót, tôi sẽ có hàng ngàn cách khiến anh phải chết”.

Vương Hán thở dài.

Sao tên Trịnh Đông Dương này lại không bằng lòng nói chuyện cho tử tế chứ, nếu như không phải ông đây không muốn bại lộ thân phận, thì lúc anh nói ra những lời vừa rồi đã đủ khiến anh thành cái xác chết rồi!

“Uyển Nhi vẫn đang đợi trong phòng khách. Tôi không muốn nhiều lời với anh”, Vương Hán duỗi hai ngón tay ra, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ cho anh hai lựa chọn. Đầu tiên, hãy đi xin lỗi vì chuyện vừa rồi, thái độ cần phải chân thành vào, hai nhà vẫn tiếp tục hợp tác. Thứ hai, tôi lập tức xóa sổ tập đoàn Trịnh thị, thậm chí việc làm ăn thua lỗ của nhà họ Vệ, tôi tất nhiên sẽ có cách bù đắp”.

“Anh cho rằng mình đang đóng phim truyền hình chắc? Anh có biết thế lực của nhà tôi lớn cỡ nào không, còn muốn hủy đi sản nghiệp của nhà tôi sao?”, Trịnh Đông Dương cảm thấy nực cười khi nghe Vương Hán nói vậy, anh ta phỉ nhổ một cái, nói: “Tôi chọn cái đầu anh, đồ thần kinh!”

Sau đó đóng cửa xe, trực tiếp đạp ga, Lamborghini liền phóng đi như bay.

Vương Hán lắc đầu, rút điện thoại ra, bấm vào một dãy số điện thoại đặc biệt.

Tiếng chuông reo lên, gần như được kết nối ngay lập tức và giọng nói của một người đàn ông trung niên vô cùng kính cẩn vang lên: “Cậu chủ”.

“Cho ông một phút”, Vương Hán lạnh lùng nói: “Trịnh Đông Dương, tập đoàn Trịnh thị thành phố Yên Kinh, xử lý anh ta đi”.

Dứt lời anh liền cúp điện thoại.

Thậm chí xử lý như thế nào, anh vốn không cần phải nói. Anh có lý do để tin rằng người trả lời điện thoại sẽ lo liệu mọi việc ổn thỏa. Anh cũng rất chắc chắn rằng Trịnh Đông Dương sẽ lái chiếc Lamborghini đó của mình còn chưa được một phút cũng sẽ ngoan ngoãn quay đầu trở lại!

Chiếc Lamborghini đang đi trên đường

“Con đ ĩ Vệ Uyển Nhi kia lại dám từ chối mình bằng cách này!”, Trịnh Đông Dương đạp ga, trên mặt lộ rõ vẻ mang rợ: “Sự sỉ nhục của ngày hôm nay, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần, còn tên Vương Hán kia, không ngờ lại dám phá xe của mình, tôi cũng sẽ cùng tính sổ, sẽ khiến cho các người quỳ xuống dưới chân tôi mà cầu xin lòng thương xót. Tôi sẽ chơi cô ở trước mặt hắn ta, sẽ dốc hết sức chơi!”

Đầu óc anh ta không ngừng hiện lên hình ảnh nhà họ Vệ phá sản, quỳ gối khóc lóc van xin, nghĩ Vệ Uyển Nhi sẽ bị anh ta giở trò đồϊ ҍạϊ , khiến anh ta không khỏi sung sướиɠ đến cực điểm, không khỏi thở gấp”.

Tuy nhiên.

Chưa đầy bốn mươi giây sau khi anh ta rời khỏi biệt thự nhà họ Vệ, điện thoại cài đặt trên xe chợt vang lên rất dồn dập.

“Bố?”, Trịnh Đông Dương đi chậm lại, nhìn ID người gọi trên màn hình điều khiển trung tâm, thản nhiên nhấn nút trả lời.

“Mày là cái đồ khốn nạn!”, người đàn ông trên điện thoại điên cuồng gầm lên: “Ngân hàng vừa thông báo đã thu hồi hết các khoản cho chúng ta vay, tìm ai cũng không xong! Thậm chí hơn 20 công ty hợp tác đã tuyên bố chấm dứt hợp đồng, tất cả các nhà máy và công trường đều bị mất điện, cổ phiếu của chúng ta đều đã hạ đến mức thấp nhất, mức lỗ trực tiếp đã lên đến 500 triệu tệ, còn không thể tính được mức lỗ gián tiếp!”

Trên điện thoại, bố của Trịnh Đông Dương thở hồng hộc vài cái, lại tiếp tục chửi rủa: “Tao còn nhận được một cuộc gọi bí ẩn, đối phương chủ động thừa nhận rằng là bọn họ đã làm điều đó, nói rằng mày đã đắc tội phải cậu chủ của bọn họ, tên khốn mày, đây là mày muốn hủy hoại đi nhà họ Trịnh đó, tao hận không thể bóp ch3t mày ngay lập tức!”

Trịnh Đông Dương cúp điện thoại, đạp chân ga, bị dọa đến mức trên trán toát mồ hôi lạnh, não bộ chợt hoạt động hết công suất, anh ta đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Đắc tội phải cậu chủ của bọn họ... Là Vương Hán!

“Anh ta không nói đùa, anh ta thực sự có khả năng hủy đi Trịnh thị...”, Trịnh Đông Dương lập tức quay đầu xe, lao như điên đến biệt thự nhà họ Vệ.

Vương Hán! Chắc chắn là Vương Hán đã làm điều đó, làm sao anh ta có thể có một thế lực lớn như vậy? Anh ta rốt cuộc là ai?!

Trong sân biệt thự nhà họ Vệ, Vương Hán khẽ cau mày sau khi kiểm tra thời gian trên điện thoại.

Tên đầu gỗ đó làm việc như thế nào vậy chứ, đã gần hai phút rồi mà tên Trịnh Đông Dương vẫn chưa quay lại.

Chính vào lúc này.

Kít!

Một cú phanh cực kỳ sắc bén như muốn chọc thủng bầu trời, chiếc Lamborghini màu xanh lam lại lao vào biệt thự của nhà họ Vệ và dừng lại ngay trước mặt Vương Hán.

“Vương… Cậu chủ Vương!”, mặt Trịnh Đông Dương cắt không ra giọt máu, chân mềm nhũn ra khi xuống xe, suýt chút nữa quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Cậu chủ Vương, anh đại nhân đại lượng, xin hãy giơ cao đánh khẽ, em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi!”

Vẻ mặt Vương Hán liền biến sắc, nhìn lại phòng khách của căn biệt thự, xác nhận khoảng cách đủ xa, sau đó mới quay đầu trầm giọng nói: “Đừng có nói lung tung, cái gì mà cậu chủ Vương, tôi nghe không hiểu. Tôi là chồng của Uyển Nhi, còn những thứ khác tôi đều không biết”.

“Ơ, ơ”, trong chốc lát, Trịnh Đông Dương như hiểu ra điều gì đó, trong lòng thầm kêu khổ.

Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, cậu chủ của nhà nào che giấu thân phận đi tán gái, lại bị mình đυ.ng phải rồi!

“Haha, cậu chủ Trịnh”, vẻ mặt Vương Hán chợt nở nụ cười: “Tôi và cậu chủ Trịnh đây nói lý với nhau, cậu chủ Trịnh lại thấu tình đạt lý quyết định xin lỗi nhà họ Vệ. Tập đoàn Trịnh thị tiếp tục hợp tác với nhà họ Vệ, hơn nữa còn chúc phúc cuộc hôn nhân của tôi với Uyển Nhi, tôi nói có đúng không?”

Trịnh Đông Dương vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng vậy... Anh Vương nói đúng, là nói lý với nhau, em cần phải xin lỗi, lập tức xin lỗi”.

“Anh vừa rồi còn phun nước bọt trong phòng khách...”

Trịnh Đông Dương lại cúi đầu: “Là em không đúng, em lau, lập tức lau!”

“Bố vợ tôi bị anh chọc tức giận đến mức ngã ra sô pha...”

Trịnh Đông Dương như muốn khóc thét, tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh: “Em sẽ bù đắp, em sẽ mua đồ tẩm bổ cho chú Vệ điều dưỡng cơ thể”.

Nhà máy, công trường đều mất điện, dây chuyền sản xuất ngừng hoạt động, mọi công việc bị đình chỉ, bị ngân hàng thu hồi nợ vay... Cứ trì hoãn thêm giây nào, tổn thất của nhà họ Trịnh đều sẽ lên con số thiên văn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chưa đến năm phút, toàn bộ nhà họ Trịnh sẽ sụp đổ mất!

“Được rồi, đừng khóc nữa, nếu không sẽ khiến người ta nghĩ rằng tôi đang bắt nạt anh”, Vương Hán vỗ vai Trịnh Đông Dương, nhìn khích lệ nói: “Lát nữa, anh vào phòng khách hãy biểu hiện cho thật tốt vào, tôi rất xem trọng anh à nha”.

Trịnh Đông Dương cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc: “Anh Vương, anh xem, chuyện làm ăn của nhà em...”

“Còn biết bảo toàn cơ nghiệp của nhà mình, thật là một đứa con ngoan”, Vương Hán rút điện thoại ra bấm OK vào dãy số trước đó đã gọi, sau đó xoay người bước vào phòng khách: “Đi, đừng để Uyển Nhi và bố mẹ vợ tôi đợi nóng ruột, nhà anh bên kia tạm thời không sao rồi”.

Tạm thời không sao là có nghĩa gì?

Có nghĩa là nếu lời xin lỗi không đủ chân thành, nhà họ Trịnh sẽ tiếp tục gặp rắc rối?

Trịnh Đông Dương đi theo sau Vương Hán, trong lòng thầm thề rằng, một lát nữa vào phòng khách nhất định phải chân thành xin lỗi, càng chân thành càng tốt, nhất định phải khiến cậu chủ Vương này vô cùng hài lòng!