Ngủ Phục Cô Nàng Làm Tinh Kia

Chương 19: Hạt le bị đông lạnh đến tê dại được anh ôn nhu ᒪiếʍ ᒪáρ (H)

Chương 19: Hạt le bị đông lạnh đến tê dại được anh ôn nhu liếʍ láp (H)

Anh cầm một viên đá lạnh ngậm vào trong miệng, làm tan chảy các góc cạnh của nó, sau đó trong ánh mắt không rõ nguyên nhân của cô ngậm viên đá lạnh kia để sát vào đầṳ ѵú cô, bị đá lạnh đột nhiên chạm vào cô bị lạnh đến phát run, tưởng lui về phía sau nhưng vòng eo lại bị anh giữ chặt.

Anh ngừng lại một cái chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô hỏi: "Chị đã chơi như vậy với người khác chưa?"

"Không có!” Cô bị anh nhìn như vậy trong lòng giật mình, nhanh chóng phủ nhận.

Những người lên giường với cô làm sao dám đùa bỡn cô như thế, cũng chỉ có anh tên biếи ŧɦái này mới dám đối xử với cô như vậy.

"Vậy thì tốt quá......"

Anh thì thầm nỉ non, ôm cô ngồi xuống, côn ŧᏂịŧ lại cắm vào trong cơ thể cô, cơ thể cô trong nháy mắt bị lấp đầy, tiếng rêи ɾỉ bị anh đâm đến đứt quãng, âʍ đa͙σ non mềm trơn ướt bao vây lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, âʍ đa͙σ vô thức hút chặt gắt gao bám lấy côn ŧᏂịŧ của anh, mỗi lần rút ra đều giống như lộ ra cảm ra không tha.

Cô dựa lưng vào anh thừa nhận anh thao lộng, hai núʍ ѵú cùng hạt le còn bị anh dùng đá lạnh cọ xát lạnh lẽo không thôi, đá lạnh dần dần tan ra, nước đá chảy vào cửa huyệt, trộn lỗn với dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.

Người đàn ông trong gương nhỏ hơn cô hai tuổi, có gương mặt rất đẹp trai, gương mặt kia đang dán ở trên cổ cô không ngừng liếʍ láp. Cô nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ của bọn họ trong gương, say mê đến không được.

Viên đá lạnh trên tay dần dần thu nhỏ lại, Bành Phái Luân dứt khoát nhét nó vào trong môi huyệt của cô, để cặp môi huyệt lớn giống như màn thầu bao lấy nó, sau đó ôm cô làm cô quỳ trên mặt đất điên cuồng thao cắm.

Cái mông của cô nâng cao lên đối diện với anh, môi huyệt lớn bị bàn tay của anh bao bọc kẹp lấy viên đá lạnh kia, vυ' lớn rủ xuống trước ngực bị một cái tay khác của nắm lấy, khe hở ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú kia không ngừng cọ xát. Cô chống khuỷu tay trên mặt đất, khớp xương khuỷu tay trên mặt đất theo lực va chạm của anh bị mài đỏ lên, cả người mẫn cảm mà run rẩy, mở miệng kêu to.

"Bành...... Bành Phái Luân...... Anh chậm một chút......"

Côn ŧᏂịŧ của anh ở trong cơ thể cô ra ra vào vào tàn sát bừa bãi, vách trong vừa căng lại vừa ngứa, không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, theo động tác trừu sáp của anh nhỏ xuống, bắn tung tóe, cô cũng không dám nhìn vào gương nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại rêи ɾỉ xin tha.

"Bạch Vân, lại kêu tên của tôi một lần nữa."

Bạch Vân nghe anh nói như vậy, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng kɧoáı ©ảʍ tới quá mãnh liệt, cỗ cảm giác kỳ quái này liền bị cô ném đến sau đầu, hiện tại cô chỉ muốn hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tràn ngập đỉnh đầu này.

"Bành Phái Luân.” Cô vô ý thức theo anh nói một lần.

Người đàn ông phía sau hài lòng vuốt ve lưng cô, bắt đầu hôn lên lưng cô, nụ hôn dày đặc dừng ở trên lưng cô, động tác phía dưới cũng càng lúc càng nhanh, cô không chịu nổi mà vặn vẹo, ngón chân dùng sức cuộn tròn lại, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cơ thể đạt đến cao trào co giật phun ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Chờ đến lúc anh cuối cùng kết thúc, viên đá lạnh bị cô kẹp lấy đã tan thành nước, hạt le của cô cũng đã bị đông lạnh đến tê dại. Anh ôm cô ngồi xuống ghế, tách hai chân mềm nhũn của cô ra đặt lên tay vịn, sau đó quỳ gối trước mặt cô ngậm lấy hạt le của cô.

Hạt le tê dại ở trong miệng ấm áp của anh dần dần ấm lại, anh giống như đang hôn cái miệng phía dưới của cô, anh thở ra hơi nóng ôn nhu liếʍ láp, cô cố hết sức mở hai chân ra đón ý lấy lòng động tác của anh, trong miệng không cẩn thận tràn ra một tiếng rêи ɾỉ.

"Ấm áp lại rồi sao?” Anh ngẩng đầu ôn nhu hỏi cô.

Mặt cô đỏ lên: "Không có......"

Anh nghe vậy lại cúi đầu hôn lên tiểu huyệt của cô, đem hai mảnh môi huyệt nhỏ bao bọc ở trong miệng, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy, anh còn duỗi hai tay ra giữ chặt cái mông của cô, động tác này làm toàn bộ tiểu huyệt của càng thêm nhô ra, anh ở nơi đó lại hút lại cắn, đem dâʍ ŧᏂủy̠ mà cô chảy ra nuốt vào trong bụng.

Thật ra cũng đã ấm áp lại rồi, hạt le của cô ở trong miệng anh thậm chí còn bắt đầu sưng to lên, ngứa ngáy, nhưng cô muốn làm anh ngậm lâu một chút, biểu cảm quỳ trên mặt đất của anh quá thành kính, thành kính đến làm cô xem nhẹ đêm nay bọn họ chỉ là đang bắn pháo.

Đôi môi mềm mại bao bọc lấy hạt le của cô, đầu lưỡi ấm áp có lực quét qua môi huyệt của cô, liếʍ láp một vòng, tê tê dại dại, toàn bộ tiểu huyệt của cô giống như muốn bị anh hòa tan, không nhịn được thở hổn hển, vui sướиɠ đến không thở nổi.

Loại vui sướиɠ này là Bành Phái Luân mang đến cho cô, điều này cô cũng không cảm thấy kỳ quái. Cô biết, chỉ cần anh muốn, anh có thể làm cho tất cả mọi người sinh ra một loại cảm giác bị anh quý trọng, nhưng, hết thảy đều phải dựa vào "Anh muốn”.

Một khi anh không muốn, vậy mới kêu xong đời.

Có một số người chính là tùy hứng như thế, lúc thích là thật sự thích, lúc không thích cũng là thật sự không thích, không có chuyện chắc chắn.

Đương nhiên, Bạch Vân cũng không có cho rằng chính mình sau vài lần hẹn bắn pháo với anh, liền được anh nhớ thương, ngược lại, cô rất có tự mình hiểu lấy.

Đêm đó sau khi làm xong cô liền về nhà, để không làm phiền anh, cô đã đến gặp bác sĩ tâm lý của mình vào ngày hôm sau.

Bác sĩ họ Lý, là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trước kia Bạch Vân sẽ định kỳ đến tìm bác sĩ Lý để tư vấn tâm lý, nhưng sau đó cảm thấy không có hiệu quả, nên chỉ thỉnh thoảng đến đây kê một ít thuốc.

Sau khi đơn giản nói ra một chút tình huống gần đây, bác sĩ Lý đưa ra đề nghị là, tìm người đi theo cô, chính mắt đi xem đám cưới, để chấm dứt mọi thứ.

Đây là một cái đề nghị không có tính xây dựng gì cả, đổi thành a miêu a cẩu có lẽ cũng có thể đưa ra cái đề nghị như thế, cô lại một lần nữa sinh ra cảm giác không tín nhiệm đối với vị bác sĩ tâm lý này.

Đám cưới của Kiều An được tổ chức vào ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh.

Trước lễ Giáng Sinh một tuần, cô vẫn luôn ở trong cảm xúc rối rắm muốn đến đám cưới của Kiều An hay không, muốn một mình đến đám cưới của Kiều An hay không, sau khi đến là yên lặng nhìn anh hay là tìm anh trò chuyện, cuối cùng vẫn là quyết định nghe theo lời dặn của bác sĩ, tìm người đi cùng cô. Nhưng tìm Chu Sướиɠ Sướиɠ khẳng định là không được, đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên của cô ấy cùng Giang Sở Vọng sau khi hai người ở bên nhau, nếu cô dẫn Chu Sướиɠ Sướиɠ chạy, Giang Sở Vọng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Như vậy, người biết chuyện này, ngoại trừ Chu Sướиɠ Sướиɠ, cũng chỉ có Bành Phái Luân.

Cô mở Wechat của anh ra, dừng lại ở khung trò chuyện thật lâu, không có đưa vào một chữ. Dù cho cô ở trước mặt anh cũng đã không hề có chút mặt mũi nào đáng nói, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đang làm một chuyện rất đường đột, đường đột đến cô không có dũng khí để mở miệng hỏi anh.

Rời khỏi giao diện trò chuyện, cô quyết định xem vòng bạn bè để tỉnh táo lại.

Trợ lý Tiểu Trần của Bành Phái Luân một giờ trước đã đổi mới trạng thái, một bức ảnh cảnh đêm tràn đầy cảm giác nghệ thuật, định vị là —— Thành phố G.

Bọn họ đến Thành phố G.

Tiền Cận là người Thành phố G.

Bạch Vân nhìn vòng bạn bè này, đột nhiên cười ra tiếng.

Cô nhớ lại lúc mùa hè, cô cùng Chu Sướиɠ Sướиɠ còn có Tiền Cận ba người cùng nhau thảo luận chòm sao, lúc ấy Tiền Cận nhắc tới chính mình là chòm Ma Kết, sinh nhật vào ngày 25 tháng 12, lúc ấy cô cùng Chu Sướиɠ Sướиɠ còn đặc biệt hâm mộ Tiền Cận, sinh nhật vào lễ Giáng Sinh, giống như thiên sứ vậy, ai không hâm mộ chứ?

Ai không hâm mộ chứ?