Chương 15: Chị lại phát tao đi
Loại cảm giác thất bại vì đem mọi chuyện đều làm hỏng vẫn luôn quanh quẩn không đi, cô căn bản là đi không ra. Chỉ có thể điên cuồng đăng vòng bạn bè để có thể làm anh chú ý tới, nhưng cho tới bây giờ anh cũng không có bấm like cho cô.
Cô biết một tháng sau là sinh nhật anh, thế là mỗi ngày đều ở chờ đợi ngày đó có thể tìm cái lý do nói nói chuyện với anh, cô có thể nghĩ đến kết quả tốt nhất là nhận được một câu "Cám ơn" lịch sự từ anh, kết quả xấu nhất là anh giống như thường ngày, hoàn toàn không để ý tới cô.
Vào ngày sinh nhật anh, cô liền gửi tin nhắn đã chuẩn bị từ lâu cho anh, cô chờ từ bảy giờ sáng đến mười hai giờ đêm, vẫn như cũ không có chờ đến đôi câu vài lời từ anh, vòng bạn bè của anh vẫn như cũ một mảnh tĩnh mịch. Cô tự mình đa tình mà nghĩ, nếu như anh không có cố tình che chắn cô, như vậy đây đại khái là sự nhân từ cuối cùng anh dành cho cô.
Cô không có tiếp tục dây dưa nữa, giữa trưa ngày hôm sau, cô lặng lẽ xóa kết bạn với anh. Lưu anh trong danh sách bạn bè, quá thống khổ.
Một phen hành vi này lại đổi mới trình độ biệt nữu của cô trong lòng Bành Phái Luân, anh càng nghe càng tức giận, sao cô có thể uất ức thành như vậy? Anh thật sự rất muốn mắng cô, nhưng là lại sợ dùng từ ngữ kịch liệt tổn thương đến cảm xúc vốn đang không ổn định của cô, cho nên luôn châm chước mãi mới mở miệng nói: "Tại sao chị không thể dứt khoát một chút, vọt tới trước mặt anh ta đi chất vấn anh ta chứ? Chị ở trước mặt anh ta vốn dĩ liền không hề có mặt mũi gì đáng nói, liền không thể lại chạy tới hỏi một chút, bị chết cũng rõ ràng chút sao?"
"Khi đó tôi sợ gây thêm phiền phức cho anh ấy......” Bạch Vân cười khẽ, "Hơn nữa, thật ra cũng không có gì để hỏi, khi đó tôi không hiểu, hiện tại chẳng lẽ còn không hiểu sao? Trải qua nhiều đàn ông như vậy, anh cho rằng tôi là ngủ không? Đơn giản anh ấy chính là muốn đi thận, tôi muốn đi tâm, kết quả phát hiện tôi là người không chơi nổi, liền xử lý lạnh tôi thôi."
Bành Phái Luân nhìn cô đưa tay che giấu vệt nước mắt nơi khóe mắt, đều có chút đồng tình cô: "Đối với người bình thường mà nói, xử lý lạnh dù sao cũng tốt hơn so với treo chị, làm như vậy đã không mang tiếng xấu, trong lòng cũng không có thẹn. Nhưng anh ta không nghĩ tới chị là người bệnh tình yêu đơn phương thầm mến, anh ta càng không để ý tới chị, chị càng yêu anh ta."
Đúng vậy, Kiều An căn bản là không có nghĩ đến đi, cho rằng chưa cho cô bất kì lời hứa hẹn gì, bọn họ liền có thể đến với nhau cũng như chia tay.
Nhưng việc này đối với loại người như Bành Phái Luân mà nói có chút khó có thể tưởng tượng, dù sao anh cũng tiếp xúc qua không ít vận động viên, cuộc sống ngày thường của những thẳng nam này, trong đầu toàn là đồ vật, nói ra quả thực chính là một bộ đô thị diễm tình sử. Quý Tiện Lâm tiên sinh còn viết qua mộng tưởng đời này của ông chính là nhiều mấy người phụ nữ, Kiều An còn đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, huấn luyện vất vả như vậy, đối với loại vưu vật đưa tới cửa như Bạch Vân này, nói từ chối liền từ chối?
Anh chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng.
"Có phải anh ta rất yêu bạn gái cũ của anh ta hay không? Sau khi chị cùng anh ta đi xem phim, có phải là bạn gái cũ của anh ta tìm đến anh ta hay không?"
Bạch Vân chợt nhìn về phía anh, đôi mắt tỏa sáng.
Đều trúng.
Sau khi cô xóa bạn bè với Kiều An, lại lặng lẽ dùng nick khác kết bạn với anh, bắt đầu xem dòng thời gian của anh. Cô dựa vào một cái nick Wechat cùng một cái tên, xem từ lúc anh học cấp 2 đến cấp 3, yêu đương mấy lần, ở trên mạng đã đăng những bài viết gì, thậm chí có bao nhiêu người tỏ tình với anh đều xem xét đến rõ ràng.
Cô kỳ thật đặc biệt đồng tình Kiều An, rốt cuộc là đời trước tạo nghiệt gì mới có thể bị cô loại người phát rồ này để mắt tới. Cô đối với bệnh tình của mình rất có tự mình hiểu lấy, cho nên cho tới bây giờ đều không nghĩ tới lại đi quấy rầy anh, cho dù cô ở trong thế giới của mình tìm đường chết đều không có bất cứ quan hệ gì với anh.
Một năm lễ tình nhân, anh hiếm thấy mà ở trên vòng bạn bè tú ân ái, bên trong nhắc tới thời gian anh cùng bạn gái ở bên rất vi diệu, vừa lúc là thời gian sau khi anh xem phim với Bạch Vân. Lúc này cô mới hiểu được, nguyên nhân vì sao khi đó mình như thế nào tìm anh, anh đều không có trả lời.
Anh không phải không ấm áp, anh cũng không phải không có trái tim, chỉ là trái tim của anh chỉ cho một người mà thôi.
Bạch Vân tìm được Weibo của bạn gái anh, đặt cô ấy thành đặc biệt theo dõi.
Cô bé kia là mối tình đầu của Kiều An, là diễn viên vũ đạo, Weibo của cô ấy chủ yếu là dùng để chia sẻ sinh hoạt, thỉnh thoảng sẽ tú ân ái.
Kiều An nói qua thẩm mỹ của anh rất là thẳng nam ung thư, thích xem con gái mang giày cao gót mặc tất chân cùng váy ngắn ôm body, cô bé kia cũng mặc, nhiều lúc còn mặc đến tương đối mát mẻ, còn sẽ suốt đêm xếp hàng mua giày chơi bóng bản số lượng có hạn với anh, mặc quần áo chơi bóng có in cầu thủ nổi tiếng mà anh thích nhất đi xem anh thi đấu.
Đối mặt với kiểu con gái ánh mặt trời hoạt bát, tích cực hướng về phía trước, Bạch Vân ngay cả lập trường chán ghét cô đều không có.
Thua hoàn toàn.
Bạch Vân dần dần bắt đầu không còn quá mức chú ý đến Kiều An, bắt đầu chuyên chú với cuộc sống của mình, quay video, tập thể hình, kiếm tiền thuộc về mình, tán tỉnh đàn ông mà mình muốn tán tỉnh. Trong lúc này mẹ của cô đạt được sự tán thành của người lớn nhà họ Giang, cuối cùng cảm giác mình ngồi vững vị trí nữ chủ nhân nhà họ Giang, đặt mua cho cô rất nhiều bất động sản, còn phân cho cô một bộ phận cổ phần của tập đoàn.
Cô thành danh xứng với thực bạch phú mỹ.
Loại cuộc sống này mang đến cho cô sung túc tiền ăn chơi, không có người đàn ông nào mà cô không tán tỉnh được, mặc kệ là vận động viên hay là diễn viên nửa chân bước vào giới giải trí.
Nhưng loại cảm giác rung động muốn nói lại thôi, loại trằn trọc chờ đợi đến nửa đêm chỉ vì chờ một tin nhắn, loại khẩn trương thẹn thùng sau khi tỉ mỉ trang điểm còn phải đi toilet bổ trang vô số lần chỉ vì làm anh kinh diễm, những cảm giác kia cô không còn trải qua nữa.
Cô cũng không bao giờ muốn trải qua nữa.
Thiếu gia nhà giàu trước mặt đang chống đầu nhìn cô, giống như là đang suy nghĩ làm sao để an ủi cô, nhíu mày thở dài một hơi —— Đây đã không biết là lần thứ mấy anh thở dài trong tối nay. Bạch Vân không phải là người muốn gây thêm phiền phức cho người khác, nhìn thấy anh như vậy, cô cười nói: “Hiện tại tôi đã đi ra, anh yên tâm."
Chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy biệt nữu.
"Ai lo lắng cho chị chứ?” Anh lẩm bẩm hỏi: "Vậy chuyện tối nay chị khóc là thế nào? Giống như khóc tang vậy."
Bạch Vân ngửa người ngã vào ghế sô pha, chớp chớp mắt nhìn trần nhà, tâm tình không rõ mà bình tĩnh lại: "Còn không phải là khóc tang sao, tế điện tình yêu mà tôi mất đi."
"Cầu chị, đừng nổi da gà như vậy."
"Anh ấy muốn kết hôn, tôi nhận được thông báo từ Weibo của bạn gái anh ấy, cô ấy đăng mấy tấm ảnh cưới."
Bành Phái Luân im lặng một lúc: "Vậy quả thật là...... Nên khóc một chút."
Tư vị nhìn người khác cuối cùng thành thân thuộc cũng không tốt đẹp gì, chỉ là ba năm, có người nói ba năm còn muốn cùng một người, chỉ có thể nói mình không hề có chút tiến bộ nào.
Cô nghĩ đã đến lúc mình phải buông tay.
"Cám ơn anh tối nay chịu nghe tôi càu nhàu." Đặc biệt là sau khi cô làm ra chuyện quá đáng như vậy, còn vẫn ở lại an ủi cô, đồng thời không có chê cười cô, hành động này đặt trên người Bành Phái Luân, thật sự rất đáng quý.
Nhìn cô nghiêm túc nói lời cám ơn như vậy, Bành Phái Luân cảm thấy xấu hổ, xua xua tay nói: "Tiện tay mà thôi."
Anh nâng cổ tay nhìn thời gian, đã khuya.
"Nếu như không có việc gì, vậy chị nghỉ ngơi đi.” Anh đứng dậy.
Bạch Vân đi theo đứng lên: "Anh phải đi về sao?"
Nói ra khỏi miệng cô mới cảm thấy có chút không ổn, Bành Phái Luân cũng dừng lại, nhưng anh không phải loại người thích không phân trường hợp dùng miệng lưỡi chiếm tiện nghi của người khác, cho nên không có đi sâu thêm câu nói này.
Đột nhiên, anh giống như là nhớ tới cái gì, cười hỏi: "Chị thích xem người ta chơi bóng rổ như thế, không bằng chúng ta đi hiện trường xem NBA Đi!"
Bạch Vân nở nụ cười phát ra từ nội tâm đầu tiên trong buổi tối hôm nay: "Không cần rồi, tôi vẫn là tương đối thích xem CBA hoặc là CUBA. Anh biết, tôi trước nay đều là...... Ý của Túy Ông không ở rượu."
"Chị lại phát tao đi!" Tuy rằng anh ngoài miệng phun tào như thế, nhưng sau khi nghiêm túc nghĩ nghĩ vẫn là nói: "CBA...... Tôi có mấy người bạn giống như cũng đánh CBA, sau này có thể liên lạc một chút."
Bạch Vân kinh ngạc: "Anh không phải là nghiệp dư sao? Còn có bạn bè đánh cầu chuyên nghiệp như thế?"
Hai chữ "Nghiệp dư" làm Bành Phái Luân chị đả kích thật sâu, anh bắt đầu khắc sâu mà kiểm điểm mình tối nay tại sao muốn xen vào chuyện của cô, ăn no không có chuyện gì để làm sao?
"Tạm biệt chị nha!" Anh ném xuống câu này liền xoay người rời đi.
Vui đùa giống như hơi lố......
Bạch Vân đưa tay kéo lại cánh tay anh: "Được rồi được rồi, anh chuyên nghiệp nhất! Tôi biết trước kia anh chơi bóng rổ rất lợi hại."
Bành Phái Luân liếc xéo cô một cái: "Phải không? Chị xem qua tôi chơi bóng sao?"
"Tôi đã xem qua! Lúc học cấp 3.” Bạch Vân dùng vẻ mặt chân thành nhìn anh: "K hông phải Chu Sướиɠ Sướиɠ thích xem Tiểu Vọng chơi bóng sao? Tôi đi theo cô ấy xem qua mấy lần."
"Chị xác định người chị nhìn chính là tôi?” Anh bắt đầu không thuận theo không buông tha lên.
"Trên sân bóng người vừa đẹp trai lại có kỹ thuật chơi bóng tốt, không phải chỉ có mấy người như thế sao? Tôi không nhìn anh thì nhìn ai chứ?” Cô muốn hỏng mất, đành phải giống như hống con nít mà hống anh, "Hơn nữa tôi còn biết, khi học cấp 3 anh cùng Tiểu Vọng không đi con đường chuyên nghiệp không phải là do thể năng theo không kịp, mà do trong nhà không đồng ý, rốt cuộc, làm một vận động viên chuyên nghiệp, có quá nhiều chấn thương."
"Hừ, chị biết đến còn rất nhiều.” Vẻ mặt Bành Phái Luân hoà hoãn lại, "Như vậy đi, thứ sáu tuần này tôi dẫn chị đi đến một nơi hay ho, đảm bảo chị xem xong tâm tình liền vui vẻ.”