Chương 7: Bí mật này chỉ có Tiểu Vọng biết, chị đừng nói cho người khác.
Từ sau khi bị Tần Giai Nhân gài bẫy hãm hại, Bạch Vân có một chút bóng ma tâm lý, sợ mình một cái nhìn nhầm lại câu được một con vịt, cho nên mấy ngày nay đều không có đến quán bar, thu hồi tính tình mê chơi ở trạch trong nhà. Khi trạch đến phát chán liền chạy về nhà họ Giang đi theo mẹ Bạch học cách làm bánh ngọt.
Tay nghề của mẹ Bạch không phải là Bạch Vân thổi phồng, lúc trước Giang Hoài Nam có thể coi trọng bà, có hơn phân nửa công lao là đôi tay khéo léo này. Sau khi thành công gả vào nhà họ Giang, bà vẫn còn duy trì tiêu chuẩn cao nhiệt tình sáng tác, thường xuyên nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, vẫn không quên định kỳ làm Giang Sở Vọng đưa đến trường học cho Bạch Vân lúc ấy đang trọ ở trong trường ăn thử.
Bạch Vân cùng Giang Sở Vọng đều không phải người đặc biệt thích ăn bánh ngọt, vì không làm tay nghề của mẹ Bạch bị mai một, Bạch Vân sẽ không định kỳ làm một chút blogger mỹ thực, ở trên mạng cho fan hâm mộ rút thăm trúng thưởng tặng bánh ngọt.
Hôm nay cô theo thường lệ ở trạch trong nhà, ngủ một giấc đến giữa trưa, chuẩn bị sau khi ăn cơm trưa xong liền dựa theo thực đơn mà mẹ Bạch cho làm thử bánh tart chanh. Vừa mới đánh răng xong cô liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô còn buồn bực tại sao cơm hộp lại tới nhanh như thế, mở camera trên điện thoại ra nhìn, lại là Bành Phái Luân đang đứng trước cửa, đầu cúi xuống có vẻ như đang không vui.
Bạch Vân mở cửa, dựa vào khung cửa chờ anh đi lên, nhìn thấy anh xuất hiện ở cửa, mới ung dung nói một câu: "Tôi không nhớ rõ tôi có mời anh qua đây chơi."
Bành Phái Luân rất thức thời đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, chỉ là vẻ mặt kiên định nói: "Chị đã mời qua."
Thấy cô còn vẻ mặt mờ mịt, anh lại nói một câu: "Mấy tháng trước, ở bờ biển."
Cô nhớ tới, ngày đó nửa đêm cô lo lắng anh uống rượu quá nhiều rơi vào bể bơi chết đuối, thế là đứng dậy đi xem anh, kết quả bị hai ba câu nói của anh thuyết phục, ngồi xuống uống rượu. Hai lão tài xế đem toàn bộ đống rượu chồng chất ở cạnh bể bơi uống hết, còn có chút chưa đã thèm.
"Lần sau chị tới nhà tôi uống a!” Bành Phái Luân nói, "Chỗ tôi có không ít rượu ngon."
Bạch Vân cùng anh khách sáo: "Nếu không anh tới nhà tôi đi!"
"Được!"
Bởi vì Bành Phái Luân uống nhiều hơn cô mấy chai, khi leo cầu thang bước chân có chút phù phiếm, Bạch Vân chính mình đi lên một bậc thang cuối cùng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn anh từng bước từng bước đi lên, sau khi xác định anh sẽ không lăn xuống mới đi về phòng của mình.
Đi đi liền nghe thấy thang lầu phía sau lại lên vang tiếng động, cô quay đầu nhìn lại, quả thực sắp hỏng mất —— Bành Phái Luân cái tai họa này lại bắt đầu bò xuống dưới lầu. Cô đi lại giữ chặt anh: “Anh làm gì vậy?”
Anh cười với cô, khuôn mặt đẹp trai đến làm người nhất thời có chút không rời mắt được: "Tôi...... Tôi xuống dưới tìm cái kéo."
"Chết tiệt! Anh thật sự vì Tiền Cận mà tự sát sao?” Bạch Vân lại tăng thêm sức lực giữ chặt anh.
Bành Phái Luân rốt cuộc là uống đến có chút không thanh tỉnh, trong lúc nhất thời không biết là nên phun tào cô đầu óc có bệnh trước hay là giải thích cho cô tại sao mình muốn tìm cái kéo trước, dưới tình thế cấp bách cũng chỉ có thể nói một câu: "Không có cái kéo tôi ngủ không được."
Câu nói này của anh lộ ra chút khí âm, là giọng điệu mà bình thường chưa từng nói qua, Bạch Vân vô thức hạ giọng: "Tại sao?"
"Chị giúp tôi tìm được cái kéo tôi sẽ nói cho chị biết." Anh lẩm bẩm cò kè mặc cả.
Bạch Vân không có cách nào, đành phải cùng anh đến trên xe của anh đi cầm kéo.
Cốp xe được mở ra, trong thùng công cụ liền đặt cái kéo mà anh tâm tâm niệm niệm, anh duỗi tay đi lấy, Bạch Vân ngăn lại anh: "Đợi chút! Anh còn chưa nói cho tôi tại sao anh muốn cái kéo."
Bành Phái Luân nghiêm trang ngoắc ngoắc ngón tay với cô, ngón trỏ dưới tác dụng của cồn ngoắc có chút chậm chạp, điều này cho cô có nhiều thời gian suy nghĩ, cô đỏ mặt, quyết định không lại gần, đồng thời dùng hành động ngăn anh tới gần.
Cô đẩy anh một cái, lại không ngờ thân thể anh lúc này lại mềm nhũn, tuỳ tiện bị cô đẩy một cái liền ngã xuống đất. Anh chớp mắt sửng sốt nửa ngày, không nói cái gì, chỉ vỗ mông đứng dậy, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này ý thức của Bạch Vân cũng có chút mơ hồ, bỗng nhiên hơi cảm thấy mình giống như đang khi dễ anh, cô nghiêng thân thể đến gần anh một bước, đưa lỗ tai của mình qua: "Nói đi!"
Lúc này Bành Phái Luân mới vô cùng vui vẻ tiến lại gần, ở bên tai cô nói: "Khi còn nhỏ tôi luôn mơ thấy ác mộng, bà nội tôi nói, đặt một cái kéo dưới gối.......... Liền sẽ không mơ thấy ác mộng."
Bạch Vân nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, đứng thẳng người, cùng lúc đó, Bành Phái Luân còn có một câu chưa nói xong, thấy cô muốn đi, liền duỗi tay bắt lấy cô, thân thể anh áp sát cô một chút, lập tức không có sức dừng lại, môi anh đυ.ng phải lỗ tai cô. Đầu óc anh có chút chập mạch, thấy cô không nhúc nhích nữa, mới nhẹ giọng đem câu nói chưa nói ra kia nói xong: "Bí mật này chỉ có Tiểu Vọng biết, chị đừng nói cho người khác."
Vẻ mặt Bạch Vân như thường kéo ra khoảng cách với anh: "Bí mật nhàm chán như thế, tôi có thể nói cho ai?"
Cô làm anh đứng yên tại chỗ, chính mình thì từ trong thùng công cụ tìm ra một cuộn băng keo, cẩn thận bao cái kéo lại, rồi mới đem cái kéo đưa cho anh.
Mãi cho đến khi trở về phòng, bọn họ đều không có lại nói với nhau một câu.
Ngày hôm sau Bạch Vân ở chỗ Chu Sướиɠ Sướиɠ nghe được một cái bí mật, Tiền Cận thích nữ giới, đồng thời có một người bạn gái tình cảm ổn định. Nhưng điều này kỳ thật cũng không tính là bí mật gì, bởi vì xu hướng giới tính của Tiền Cận ở trong cái vòng của bọn họ đã công khai từ lâu, người sáng suốt vừa thấy liền biết.
Sau khi biết được việc này, ánh mắt Bạch Vân nhìn Bành Phái Luân đều thay đổi.
Cô nhìn anh thế nào đều cảm thấy anh đáng thương, công tử ca phóng đãng mọi việc đều thuận lợi, thế nhưng ở trên người một les vấp ngã, thật là khiến người thổn thức.
Hơn nữa đêm qua sau khi Tiền Cận trở về, hôm nay liền không tới nữa, cảm xúc của Bành Phái Luân giống như vẫn luôn không được tốt lắm, buổi tối đi bờ biển bơi lội, cũng là dáng vẻ hứng thú rã rời.
Bạch Vân ngược lại bơi rất vui vẻ.
Phía sau biệt thự của nhà họ Giang có một bãi biển riêng, còn có một cái cầu nhảy thiên nhiên có thể nhảy cầu, cô hứng thú bừng bừng đi nhảy rất nhiều lần.
Bành Phái Luân mặc quần bơi vẫn luôn ngồi trên ghế bãi cát nhìn cô giống như nhìn thiểu năng trí tuệ.
Cô tâm tình tốt, không so đo với anh, ngược lại đi qua kéo cánh tay anh: "Anh cũng đi thử một chút đi, chơi rất vui a!"
Bởi vì tập thể hình thời gian dài, sức lực của cô tính ra cũng lớn, nhưng cô lôi kéo thế nào cũng không kéo động anh, anh ngước mắt nhìn về phía cô, từ trong tay cô rút về cánh tay của mình, tiếp theo chậm rãi nắm chặt tay cô, ngón tay thô ráp cọ xát lòng bàn tay cô.
"Tôi có một cái ý tưởng...... Chơi rất hay."