Trên đường phố náo nhiệt, hai người đàn ông khí chất bất phàm dẫn một đứa bé ngồi trong sạp ăn bình dân với một đám người mặc áo vải, dẫn đến người đi đường quan sát.
Mạc Phong Thanh rất kinh ngạc chuyện Từ Thanh Nhận đưa y đi ăn loại mì sợi bán trong sạp nhỏ thế này. Vốn dĩ y không an tâm để Từ Thanh Nhận dẫn Mạc Hạo Hiên ra ngoài chơi, coi như Từ Thanh Nhận có chút lương tâm không đưa con trai mình đến mấy chỗ thiếu nghiêm chỉnh, nhưng thường xuyên lui tới tửu lâu xa hoa cũng khiến phu tử giản dị thanh cao cảm thấy không thích đáng. Vậy nên y mới không biết xấu hổ đi theo.
Không ngờ Từ Thanh Nhận lại dẫn một lớn một nhỏ băng qua con hẻm, tìm tới nơi này. Ông chủ quán mì có vẻ khá quen mặt hắn, thấy đứa bé còn trêu ghẹo là hắn đem con trai tới.
“Ông chủ, cho con trai ta thêm một quả trứng gà.” Từ Thanh Nhận cũng cười đáp lại.
“Hạo hiên là con trai ta.” Mạc Phong Thanh khẽ cãi.
“Con của phu tử cũng là của con ta.” Hắn tựa vào bả vai Mạc Phong Thanh nói, vỗ vỗ Mạc Hạo Hiên: “Tiểu Hiên gọi một tiếng cha nào.”
Mạc Hạo Hiên cảm thấy chơi với hắn rất vui, không muốn làm hắn mất mặt, cũng không dám cãi lại cha mình, đồng tử đen mun đảo tới đảo lui, kêu một tiếng vang dội: “Cha nhỏ.”
Từ Thanh Nhận tươi cười đắc ý, Mạc Phong Thanh không muốn để hai người làm mất thể diện, vội vàng kéo cả hai ngồi xuống.
Giữa hơi nóng bốc lên, ba người vây quanh bàn ăn mì, không biết Từ Thanh Nhận nói gì với Mạc Hạo Hiên mà chọc cho nó cười khanh khách.
Mạc Phong Thanh hoảng hốt, khi y còn bé cha mẹ cũng như vậy, lúc ra ngoài ăn cơm luôn vui vẻ hòa thuận, không tiếc cho y thêm một quả trứng. Cha thì thích dạy y đạo lý lớn, mẹ thì sẽ đứng một bên mỉm cười.
Mà sao y lại tự đặt mình vào vai vợ chứ?
Mạc Hạo Hiên còn nhỏ nhưng rất khôn khéo, nhận ra Từ Thanh Nhận muốn chơi với cha mình. Nó khuấy khuấy tô mì hai cái rồi chạy đi tìm con trai chủ sạp nhỏ chơi. Đứa bé kia cơ trí lại chững chạc, chung quanh đều quen biết, Mạc Phong Thanh cũng không nỡ trói buộc con trai, gật đầu để nó đi chơi.
Hai đứa bé chạy thẳng đến đầu đường, trong tiệm bánh bao có một chàng trai đang ngồi, sống lưng thẳng tắp, trong tay là thanh bảo kiếm, khí thế không giận tự uy ở nơi nho nhỏ này cực kỳ không ăn khớp, xung quanh bàn không có ai ngồi, tạo thành một khoảng trống vắng.
Mặc dù Mạc Hạo Hiên xuất thân là thư hương môn đệ, nhưng đối với những câu huyện hiệp khách giang hồ lại vô cùng thích thú. Nó kéo người bạn nhỏ chật vật leo lên chiếc ghế cao, chàng trai trước mặt yên tĩnh ôn hòa, đưa tay kéo bọn nó một cái.
Yên Thương Tầm hiếm khi được nghỉ phép, nhưng cũng không có gì đáng để vui vẻ. Y không cha không mẹ, cũng không có chỗ có thể đi, các tướng sĩ mong đợi sum họp cùng gia đình còn y thì chỉ càng cô độc. Y vẫn luôn tìm một nhà trọ để ở, rồi dạo chơi khắp kinh thành.
Không ngờ hôm nay gặp được một đứa trẻ to gan.
Thật ra y rất thích con nít, có lẽ vì cảm thấy mình sẽ không có con, hoặc là cả người sát khí khiến bọn trẻ không thích thân cận, đối với đứa trẻ phấn điêu ngọc trác hỏi rằng có thể sờ thanh kiếm một cái hay không, y cư xử với nó như trân bảo dễ vỡ thận trọng đặt thanh kiếm không rời người lên mặt bàn.
“Dĩ nhiên có thể.” Y cố gắng khắc chế vui vẻ trong mắt, chuyển động cơ mặt muốn bày tỏ thiện ý.
Mạc Hạo Hiên rõ ràng không có tiếp thu được, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến tâm tình của nó. Trở về nó sẽ lập tức nói với Thanh Nhận ca ca rằng nó đã gặp một đại hiệp chân chính.
“Ngọc bội của thúc hình như con đã thấy ở đâu đó.” Mạc Hạo Hiên nghiêng đầu nhỏ cố gắng nhớ lại.
Ngọc bội? Y không mang theo ngọc bội mà?
Yên Thương Tầm cúi đầu nhìn bên hông, một cái ngọc bội tỳ hưu giương nanh múa vuốt như cười nhạo y ngây thơ. Là tên khốn kia để lại…
Một lớn hai nhỏ ngồi cùng một chỗ líu ra líu ríu, lớn thì kiên nhẫn lắng nghe trong bầu không khí vui vẻ.
“Thúc thúc, tụi con phải về rồi.” Trên mặt Mạc Hạo Hiên còn kích động ửng đỏ, nó mới vừa kể cho y nghe cha và ca ca siêu cấp lợi hại của mình.
“Ta đưa mấy đưa về.” Yên Thương Tầm rõ ràng còn luyến tiếc.
Ba người đi dọc theo con đường, Yên Thương Tầm đột ngột dừng chân, tên khốn này có hóa thanh tro y cũng nhận ra được. Y nhìn chằm chằm bóng lưng của Từ Thanh Nhận, nhìn hắn tựa như đang chọc ghẹo chàng trai nhã nhặn hiền lành trước mặt, người đó đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Thúc biết ca ca sao?”
“Tiểu Hiên” Y nhếch môi, “Đưa miếng ngọc bội này cho hắn. Ta đi trước.” Y xoay người nhịp bước vội vã rời đi.
Ban đêm.
Yên Thương Tầm mới vừa đóng cửa phòng thì lập tức bị người ta nắm bả vai đè lên cửa chặn miệng.
Thấy rõ người tới, y mới thả bàn tay nắm chặt lợi kiếm, cứng người buông lỏng hàm răng cho phép đối phương tiến quân thần tốc. Từ Thanh Nhận trêu chọc hàm trên mẫn cảm, quấn lấy đầu lưỡi mạnh mẽ cướp đoạt. Cánh môi tách ra vang lên tiếng “Chóc”.
“Vì sao ngươi không tự đưa cho ta?”
Yên Thương Tầm nâng tay lau nước miếng chảy xuống khóe môi: “Ngươi tìm tới ta là để ân ái?”
Từ Thanh Nhận liếʍ láp đôi sưng đỏ, hỏi nhỏ: “Ngươi ghen à?”
“Không làm thì cút.” Y lạnh nhạt đẩy hắn ra, bước tới cạnh mép giường.
Giận dỗi?
Từ Thanh Nhận lắc lắc đầu theo sau.
Xuân tư rạo rực, rèm đỏ dập dìu.
Từ Thanh Nhận nằm trên người y liếʍ cắn lung tung. Yên Thương Tầm thật sự không hiểu, đàn ông cứng cỏi thì ôm có gì sướиɠ. Vóc người y đều đặn, tứ chi thon dài nhưng hàng năm rèn luyện khiến cho bắp thịt săn chắc, chiến đấu cũng làm cơ thể y chồng chất vết thương. Yên Thương Tầm biết những tiểu quan trong kỹ viện có dáng vẻ mềm mại da thịt nõn nà, đó mới là thứ khiến người ta yêu thích. Tuy nhiên Từ Thanh Nhận lại thấy hứng thú với mình, chẳng lẽ là vì mình có thêm một cái đồ của phụ nữ nên tiểu thiếu gia này cảm thấy mới lạ?
Từ Thanh Nhận nằm trước ngực y gặm mυ'ŧ, phát hiện bên cạnh là một vết sẹo cũ, cách ngực rất gần. Hắn hôn lên vết sẹo ấy, Yên Thương Tầm bị nhột tránh né ra sau.
“Người ta nói không có gì bận lòng thì dễ chết trên chiến trường, sau này ngươi hãy nghĩ đến ta, tướng công không muốn một mình phòng đơn gối chiếc đâu.”
Yên Thương Tầm muốn cãi lại là bên cạnh hắn có một đống giai nhân hàng đêm sênh ca. Lại cảm thấy như vậy càng giống như một oán phụ, thế là im lặng không nói.
“Hôm nay chúng ta dùng phía sau được không?” Từ Thanh Nhận chợt hỏi.
“Không… Dùng phía trước đi…” Yên Thương Tầm lộ ra một chút vẻ thỉnh cầu. Y tự dối gạt mình rằng cái nữ huyệt dị dạng kia không phải thuộc về y, nếu cả đằng sau cũng bị xâm chiếm vậy thì cả trong lẫn ngoài của y đều bị một người đàn ông đoạt lấy.
“Cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.” Từ Thanh Nhận tốt tính như vậy thật khiến người ta bất an.
Đúng như dự đoán.
Một tay Yên Thương Tầm nắn bóp núʍ ѵú trước ngực, lớp kén ở đầu ngón tay khiến núʍ ѵú sinh ra kɧoáı ©ảʍ khó tả thành lời. Một tay thì nắm chặt vỏ kiếm, phần chuôi đặt ngay hạ thân, y nhìn Từ Thanh Nhận.
“Nhanh lên chút đi.” Từ Thanh Nhận cưới híp mắt nói.
Y do dự một chút, đầu tiên là vứt thanh kiếm qua một bên, cắn răng học cách Từ Thanh Nhận tách mở âm môi, vân vê âʍ ѵậŧ đã hơi ướŧ áŧ. Đợi đến khi cái lỗ trong da^ʍ huyệt tràn ra chất lỏng trong suốt y mới đút hai ngón tay vào nhẹ nhàng cắm rút.
“Ư…haa…” Y mất không chế cong ngón tay cắm vào, lại chê tư thế này không đủ sâu, ý loạn tình mê banh rộng hai chân gập lại thành hình chữ M, đưa chỗ riêng tư rối tinh rối mù về phía hắn.
Từ Thanh Nhận đã sớm cương cứng, nhưng vì giao ước trước đó nên không thể xách thương ra trận, hắn vỗ lên đùi Yên Thương Tầm: “Đừng chơi nữa, vẫn còn chính sự.”
Đây mà là chính sự, tay y run rẩy đến nỗi gần như không nắm được kiếm của mình. Một tay y dùng để vạch hoa huyệt, một tay cầm vỏ kiếm chậm rãi đẩy tới.
Thanh kiếm này đã bầu bạn với y bảy năm trời, y thuộc nằm lòng từng hoa văn trên thân kiếm, nhưng bây giờ lại phải dùng phương thức này để cảm thụ nó. Đi vào trước là phần đầu rộng chừng ba ngón tay, sau đó phần thân lồi lõm lạnh băng với những hoa văn chằng chịt. Yên Thương Tầm bị cảm giác lạnh buốt kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngón chân cuộn tròn, thịt non nóng như lửa cắn lấy thân kiếm, nước da^ʍ chảy xuống dọc theo phần chuôi.
Cho đến khi chuôi kiếm ba tấc có thừa hoàn toàn tiến vào trong cơ thể, Yên Thương Tầm cắn răng chống người bắt đầu cắm rút.
Nếu như danh kiếm có linh, sợ là phải hối hận khi có được chủ nhân là y.
Tay y đột nhiên bị người khác cầm, lực độ đâm thọc bỗng lớn thêm, hoa môi bị đâm đến lật ra ngoài, chủ nhân của nó vậy mà lại kêu rên phóng đãng.
“Quá nhanh… Ah chậm… Chậm một chút…”
Đôi mắt phượng của Yên Thương Tầm mờ mịt hơi nước, cả người trên dưới nồng nặc mùi vị tìиɧ ɖu͙©, rêи ɾỉ nỉ non: “Sướиɠ…”
Đồ lẳиɠ ɭơ. Từ Thanh Nhận chợt rút kiếm ra, thay bằng cái chày đã sớm cương cứng của mình, đâm một phát lút cán.
Khác với chuôi kiếm kim loại lạnh lẽo, dươиɠ ѵậŧ đàn ông lại giống một que hàn được nung đỏ, cơn nóng rẫy làm cả người y run bắn. Yên Thương Tầm cong thắt lưng rũ rượi lên rồi xuất tinh.
“Lúc tướng quân tịch mịch có thể dùng bảo kiếm để giải tỏa một hai, nhưng ta vẫn còn ở đây mà.”
Yên Thương Tầm muốn giải thích rằng mình không biết làm mấy chuyện hạ tiện thế này, rốt cuộc khi bị người ta kéo cằm qua hôn môi, y còn phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, há miệng cho đàn ông hút đầu lưỡi mình đến tê dại.
Chày thịt đã nhịn thật lâu nhanh chóng giã vào mật huyệt ướt mềm, Yên Thương Tầm gần như có thể cảm nhận được gân xanh mạnh mẽ phía trên.
“Bên trong ngươi nóng quá, giống như có cái miệng nhỏ đang bú ʍúŧ ta… Ngươi cũng rất thích phải không?”
“Không… Ứm… agh không!…Thích…” Yên Thương Tầm mạnh miệng.
Từ Thanh Nhận: “Xem ra ngươi thật sự rất thích, vậy ta phải càng cố gắng mới được.”
Vì vậy hạ thân hắn càng ra vào mãnh liệt, mài huyệt tâm đến chua xót. Yên Thương Tầm bị nện lảo đảo lắc lư, lời nói đều biến thành tiếng rêи ɾỉ đứt quảng.
Từ Thanh Nhận thích nhất chính là ép bức người dưới thân bày ra bộ dạng không giống với ngày thường. Tỉ như cᏂị©Ꮒ tướng quân uy vũ lạnh lùng đến nỗi toàn thân mềm thành một bãi nước, khóc kêu không chịu nổi.
Sau một đêm điên loan đảo phượng, cuối cùng Từ Thanh Nhận cũng chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ từ cái lỗ tiêu hồn kia ra, thịt huyệt bị cᏂị©Ꮒ gần như nát bươm còn không biết no đủ mà quấn chặt lấy hắn, bởi vì không thứ gì chặn lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức phun ra một cách sắc tình.
Đây là lần đầu tiên Từ Thanh Nhận ở lại qua đêm dưới tình huống Yên Thương Tầm còn thanh tỉnh, rõ ràng y có chút không biết làm sao. Nếu thật sự chỉ duy trì mối quan hệ thể xác như dự tính, vậy bây giờ y nên đuổi tên khốn không biết xấu hổ đang ôm mình từ đằng sau, nghiệt căn còn đè ngay khe hở cửa mình này ra ngoài đúng chứ?
Cơn buồn ngủ tấn công tới, Yên Thương Tầm bị giày vò cả đêm mơ màng suy nghĩ, trước tiên cứ qua đêm nay cái đã, rồi lập tức vùi vào ngực người đàn ông ngủ sâu.
Ngày hôm sau lúc y tỉnh dậy thì Từ Thanh Nhận đã rời giường, trong phòng có bóng dáng một con Hải Đông Thanh khỏe mạnh đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ với y.
Đầu óc Yên Thương Tầm còn mộng mị, thân thể đã theo bản năng đi tìm thanh kiếm, sau đó mới hồi tưởng lại tối hôm qua mình đã làm gì với nó, ngượng ngùng buông lỏng tay.
Y nhìn về phía Từ Thanh Nhận, lẳng lặng đặt câu hỏi.
“Cho ngươi.”
Vớ vẩn. Đừng nói đến chuyện đây là loài chim quý, chỉ cần là linh thú đã nhận chủ thì sẽ không cho phép hắn làm như vậy.
Từ Thanh Nhận biết lo ngại của y, giải thích: “Ở nhà nuôi lâu dã tính cũng biến mất.”
Hắn vỗ vỗ đầu con Hải Đông Thanh: “Tiểu Hắc này, về sau phải nhớ nghe lời mợ chủ đấy.” Yên Thương Tầm khinh bỉ nhìn con chim trắng bóc không hề có một chút “Tiểu Hắc” nào, cũng lười giải thích cho nó ý nghĩa của từ “mợ chủ”.
Từ Thanh Nhận bất chợt ôm lấy Yên Thương Tầm.
“Cứ giữ nó đi, nếu ngày nào đó ngươi xảy ra chuyện ít nhất ta cũng có thể biết.”