Họa Loạn Triều Đình

Chương 22: phiên ngoại: tra tấn ngựa gỗ play (warning)

Từ gia bắt sống được thống lĩnh quân địch, toàn quân vui mừng, sau khi mọi người uống rượu ăn mừng thì đi cùng Từ Thanh Nhận tra hỏi phạm nhân.

Nhắc tới Yên thống lĩnh thì cũng vì chiến đấu đến sức cùng lực kiệt, nếu không sẽ chẳng dễ dàng bị bắt sống.

Từ Thanh Nhận ngả ngớn nâng cằm y, đôi mắt nheo lại lóe lên tia rét lạnh.

“Tướng tá của Yên thống lĩnh cũng khá tốt, sao còn chưa có vợ?”

Yên Thương Tầm lạnh mặt, khinh bỉ quay sang chỗ khác: “Dù sao Yên mỗ cũng không vợ không con, khỏi cần nghĩ biện pháp uy hϊếp ta.” Y bị xích sắt buộc lấy tứ chi, nhưng vẫn giữ bộ dạng quang minh lẫm liệt, cứng cỏi kiên cường.

“Được thôi.” Từ Thanh Nhận hiểu ý gật đầu một cái, quay qua phân phó thuộc hạ: “Lột quần áo.”

Bọn họ thô bạo cởi xuống áo giáp, xé nát quần áo, miệng vết thương của Yên Thương Tầm nứt ra nhuộm đỏ vạt áo, nhưng nguyên nhân chính là do y giãy giụa.

Yên Thương Tầm sợ hãi nhìn quanh, nghe được một loạt tiếng hít hà, người ở bốn phương tám hướng vây quanh y đều lộ ra ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc da^ʍ tà.

Hạ thể thưa thớt không có lông sạch sẽ nõn nà, phía dưới dươиɠ ѵậŧ gồ lên như một cái bánh bao, đột nhiên hé ra một con đường. Đó là hoa huyệt nhỏ xinh mềm mềm, lúc này dưới ánh mắt da^ʍ tặc của đám tướng sĩ hơi mấp máy, phun ra một chút dịch trong suốt.

Từ Thanh Nhận nở một nụ cười: “Thì ra Yên thống lĩnh đang cất giấu bào bối.”

Hai tên lính kéo đôi chân dài, phô bày chỗ đó thật rõ ràng trước mắt Từ Thanh Nhận. Từ Thanh Nhận chôn đầu giữa hai chân y cẩn thận quan sát. Yên Thương Tầm vừa nghĩ sau này mình có thể sẽ bị cưỡиɠ ɖâʍ thì đã hận không thể cắn lưỡi tự vẫn.

“Nếu ngươi dám cắn lưỡi, ta sẽ để thuộc hạ của ngươi đến thay phiên hi*p da^ʍ thi thể.” Tiếng nói lãnh khốc vang lên, y buông lỏng hàm răng nghiến chặt, tuyệt vọng nhắm mắt.

Từ Thanh Nhận kéo căng mép môi bao quanh hoa huyệt, trắng trắng mập mập khiến người ta yêu thích. Các tướng sĩ chưa bao giờ thấy cảnh tượng thế này, từng tên từng tên thò đầu lại xem. Ánh mắt giống như thanh đao lăng trì y.

“Đã từng bị ai làm chưa?”

Yên Thương Tầm không nói tiếng nào, các tướng sĩ thì lại xôn xao: “Xử nữ còn không non đến vậy.” “Màu sắc không giống đã từng sử dụng.” “Chắc sờ sẽ sướиɠ tay lắm.”

Từ Thanh Nhận thô lỗ moi móc hoa huyệt: “Các ngươi vận chuyển lương thảo bằng con đường nào?” Sắc mặt Yên Thương Tầm tái nhợt, vầng trán toàn là mồ hôi lạnh, y vẫn mím chặt môi không nói một lời.

“Cầm chút đồ tốt đến cho Yên thống lĩnh.” Từ Thanh Nhận quay đầu phân phó thuộc hạ, người nọ hiểu ý nở nụ cười tà, dâng lên một cái bình sứ trắng: “Đã sớm chuẩn bị xong.”

Nắp bình bị gỡ xuống, miệng chai thô bạo nhét vào lỗ nhỏ của Yên Thương Tầm, giữa lúc vùng vẫy xích sắt phát ra tiếng vang nặng nề, Từ Thanh Nhận còn tận lực nâng eo y lên bảo đảm chất lỏng có thể tiến sâu vào bên trong.

“Chỉ cần ngươi chịu mở miệng, lúc nào cũng có thể hô dừng.” Hắn vừa mỉm cười vừa nói. Thân thể Yên Thương Tầm rất nhanh rơi vào trạng thái đỏ ửng mất tự nhiên, lỗ hậu nhột nhạt như có kiến cắn. Hai cái lỗ trước sau đều ướt dầm dề, lấp lánh ánh nước.

“Cút!” Y nặn từng chữ từ kẽ răng.

Từ Thanh Nhận đột ngột nhét một đoạn xích sắt lạnh như băng vào lỗ hậu y, dây xích lồi lõm lạnh buốt cán qua vách ruột nóng cháy, y rùng mình, da^ʍ huyệt bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ thít thật chặt, trong chốc lát xích sắt khó lòng tiến thêm.

Binh sĩ xung quanh nhìn mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, hận không được tiến lên đâm nghiệt căn dưới háng vào cái lỗ tiêu hồn kia, luân phiên giày xéo hai cái miệng nhỏ của Yên thống lĩnh đã từng cao cao tại thượng đến độ không thể nào khép lại được. Yên Thương Tầm bị những ánh mắt da^ʍ tà quan sát, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, trong bụng đã lường trước kết cục thê thảm của mình.

Đúng lúc này Từ Thanh Nhận lên tiếng: “Nhìn đủ rồi thì đi về đi, cái miệng thịt này không phải để các ngươi ăn đâu.”

Những người bên cạnh đánh bạo thét to: “Chẳng lẽ tướng quân muốn ăn một mình? Ăn xong rồi cũng nhớ phân cho các huynh đệ chút nước chứ!”

Từ Thanh Nhận vỗ một chưởng lên đầu gã, cười mắng: “Hỏi còn chưa ra đã bị các ngươi chơi chết, ta phải đi đâu tìm người hả, mau cút ra ngoài hết.”

Mọi người ồ một tiếng rồi giải tán.

Từ Thanh Nhận quay đầu nhìn y, hậu huyệt của Yên thống lĩnh đang co thắt muốn ngốn càng nhiều xích sắt, hắn bế y lên, cởi gông cùm trên người y, bước tới chỗ góc tường. Nơi đó để một con ngựa gỗ cực kỳ cao lớn tựa như chiến mã, làm trông rất sống động, chẳng qua trên lưng ngựa có thêm một cái dương cụ kinh người.

Yên Thương Tầm giãy giụa kịch liệt, nhưng vẫn bị banh hai chân ấn xuống lưng ngựa, y đạp bàn đạp hình cầu dưới chân không chịu ngồi xuống, nhờ vào tính thăng bằng giữ yên bất động.

Từ Thanh Nhận đá một cước vào mông ngựa gỗ làm Yên Thương Tầm bị trượt chân, ngồi phịch một cái xuống dương cụ đang nằm dưới háng. Y phát ra một tiếng thét thê lương, vết máu chảy xuống từ chỗ giao hợp, trong phút chốc dương cụ chọc vào dường như y nghe được cả tiếng xé rách.

Mà bốn chân ngựa gỗ lại còn không bằng nhau, vì mất thăng bằng khiến nó không ngừng lắc lư dao động, dương cụ dính máu giã từng cái vào hoa huyệt bị thương, Yên Thương Tầm kêu từng tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng. Hai tay y bị trói ở sau lưng, đôi chân bủn rủn không có chỗ mượn lực, thân thể bởi vì lay động mà suýt té xuống, gần như là dựa vào dương cụ dưới thân mới có thể bám vào ngựa gỗ.

“Chịu nói chưa?”

Từ Thanh Nhận luôn luôn tàn nhẫn đè Yên Thương Tâm cố gắng ngoi lên xuống.

“Ngươi… A… Nằm mơ…” Đôi môi Yên Thương Tầm hấp hối run rẩy, bắp đùi căng thẳng kẹp cứng bụng ngựa. Y định đạp hai quả cầu dưới chân để đứng lên, ít nhất cũng giảm bớt độ sâu của dương cụ khi đâm vào cơ thể.

Từ Thanh Nhận cười lạnh ấn một cơ quan bên cạnh. Cơ quan này nối liền quả cầu đó với dương cụ, khi quả cầu chịu lực thì dương cụ được nâng lên, Yên Thương Tầm bất ngờ không kịp đề phòng bị đâm xuyên, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên lưng ngựa. Đây chính là một vòng tuần hoàn chết chóc. Nhưng y không thể không tiếp tục động tác đứng dậy để cầu mong một chút khoảng cách ngắn ngủi, trái lại càng giống bộ dạng tự mình chơi thật vui vẻ.

Hoa môi đã bị đâm cho sưng phồng lên, hiện màu đỏ thẫm chín rục, giữa lúc rơi xuống bắn ra không ít nước da^ʍ, Từ Thanh Nhận bước tới nhéo hoa môi không che được âʍ ѵậŧ, giễu cợt: “Chơi rất vui nhỉ, đáng tiếc là ta quên Yên thống lĩnh có tận hai cái miệng, nếu không đã không vắng vẻ cái miệng phía sau này rồi.” Hắn dừng một chút mới tiếp tục nói: “Nhưng ta vẫn có thể thỏa mãn Yên thống lĩnh.”

Dưới cái nhìn hoảng hốt của Yên Thương Tầm, Từ Thanh Nhận phóng người lên ngựa, thô bạo kéo xích sắt vẫn còn nằm trong c̠úc̠ Ꮒσα ra, gậy thịt to bự lập tức cắm vào. Khác với hoa huyệt lần đầu thừa hoan, c̠úc̠ Ꮒσα bị cho dùng da^ʍ dược mới nãy đã sớm đói khát khó nhịn, dù phải nhận lấy đối xử thô bạo nhưng vẫn có được kɧoáı ©ảʍ.

“Hưm… ư ưm…” Y cắn rách môi cũng không chịu kêu ra tiếng.

Ngựa gỗ chịu sức nặng của cả hai người bắt đầu dao động với biên độ lớn, giống như thật sự đang rong ruổi trên lưng ngựa, hai cây dươиɠ ѵậŧ chen lấn ȶᏂασ vào chỗ sâu, cách một tầng thịt mỏng manh dường như muốn xé rách y.

Lúc ban đầu Yên Thương Tầm còn giãy giụa chửi mắng, dần dần trở nên mê man hỗn loạn, phát ra vài tiếng nghẹn ngào vô nghĩa, nếu Từ Thanh Nhận không đỡ eo y thì sợ rằng đã ngã quỵ trên đất. Yên Thương Tầm đột nhiên trợn trừng hai mắt, rít lên thất thanh, tiếng kêu vừa khàn khàn vừa đau đớn. Hóa ra ở trung tâm cây dương cụ giả đang phun ra chất lỏng, cột nước bắn tóe lên đánh vào vách tường mềm mại sung huyết bên trong âʍ đa͙σ, kéo dài không ngừng rót vào bụng y.

“Không… Áaaa… Tha cho ta…” Yên Thương Tầm tùy tiện kêu rên vài chữ, vẻ mặt vốn sung sướиɠ lại trở nên thất thần.

Bụng căng muốn bể… Y mơ màng nghĩ, một lượng lớn chất lỏng bị chặn lại không cách nào bài tiết ra ngoài, y chỉ hận tại sao mình còn chưa ngất đi.

Thế nhưng chất lỏng này lại là đồ tốt, được cho thêm rất nhiều dược liệu quý giá, chỉ sợ rằng người bị tra tấn không chịu nổi hành hạ mà chết. Dòng nước đè ép chảy ra từ khe hở giữa cửa mình và dương cụ, giống như Yên Thương Tầm đang dùng bướm nhỏ để đi tiểu. Phía trước người phụt ra chút nước tinh nhỏ giọt, bắn lên cả bụng của mình.