Họa Loạn Triều Đình

Chương 21: Dùng ᗪâʍ Ŧɦủy̠ trong huyệt tiểu vương gia mài mực, bắn ℕướƈ Ŧıểυ

Từ Thanh Nhận nhận được tờ giấy do người hầu đưa tới, viết bốn chữ to: Trả áo cho ta. Dưới cùng là địa chỉ biệt viện của Sở Lâm Quyết, còn có một hàng chữ nhỏ: Một mình ngươi tới.

Hôm đó Từ Thanh Nhận cầm cái áo khoác ướt kia về luôn, vốn tưởng rằng Lâm vương gia sẽ không quan tâm đến món đồ nho nhỏ này, sao bây giờ lại đuổi đến tận cửa?

Từ Thanh Nhận đứng trước cửa mà lòng có chút thấp thỏm, Sở Lâm Quyết thường sẽ mời hắn đi dạo kỹ viện, uống rượu xem hoa, cưỡi ngựa nhìn khỉ, chứ mời hắn về nhà thì là lần đầu tiên. Chuyện bất thường nhất định sẽ có vấn đề, vẻ mặt Từ Thanh Nhận nghiêm trọng nhìn cánh cửa trước mắt, dùng tư thế như xông vào đàm rồng hang hổ gõ cửa.

Hồi lâu mới truyền ra một tiếng kêu yếu ớt: “Vào đi”

Hắn thấy Sở Lâm Quyết gục trên bàn, thấy hắn đi vào cũng không ngẩng đầu lên, mặt mày ủ dột “Bị bệnh hả?” Từ Thanh Nhận bỏ ý định trả áo rồi đi ngay, bước tới đấy cánh tay đang che mặt Sở Lâm Quyết, sờ trán y.

Rất nóng.

“Ta đi gọi thái y.” Sở Lâm Quyết bị bệnh chính là chuyện lớn, đại phu bình thường không nhìn ra được.

“Bổn vương không có bệnh, Bổn vương là, là…” Tiểu vương gia vội vàng kéo ống tay áo hắn.

Y hối hận muốn chết. Đều tại y thấy Từ Thanh Nhận quan tâm Mạc Phong Thanh, cảm giác trong lòng khó chịu. Lại nghĩ giữa đàn ông với nhau làm chuyện kia rất là đau đớn, mới hỏi tùy tùng thân cận có biện pháp nào không. Người hàng năm đi theo Sở Lâm Quyết có thể là cái dạng gì đứng đắn, lập tức trình lên cho vương gia một loại dược vật. Nói rằng bảo đảm khiến người dục tiên dục tử, thần tiên cấm dục cũng có thể biến thành da^ʍ phụ trên giường.

Đầu Sở Lâm Quyết toàn là mấy lời gì mà thuận lợi rồi thoải mái, câu kế tiếp căn bản chả để trong lòng, đánh bạo đưa tin cho Từ Thanh Nhận. Bản thân thì uống thuốc từ sớm rồi chờ hắn. Nhưng y quên mất một chuyện, thể chất của y rất nhạy cảm, từ nhỏ đều dùng toa thuốc riêng của thái y viện, liều lượng cũng cần phải đong đếm.

Không nghĩ rằng xuân dược cũng mang một chữ “dược”, Từ Thanh Nhận chưa tới y đã động tình, giọt mồ hôi lớn trượt qua gò má, đứng cũng không vững. Không thể làm gì khác hơn là nằm lên bàn.

“Không phải bị bệnh?” Từ Thanh Nhận giả vờ phải đi: “Vậy ta đi nhé.”

“Bổn vương trúng độc.” Sở Lâm Quyết tức giận kêu: “Giải dược ở ngay trên người ngươi.”

Từ Thanh Nhận cũng không phải xử nam chưa trải sự đời, đã sớm nhìn ra nguyên do. Nói thật hắn không muốn phát triển thành kiểu quan hệ này với Sở Lâm Quyết, thế là cố ý giả nai.

“Trên người ta thật sự không có thuốc, hay là tìm thái y đi.”

Sở Lâm Quyết dùng toàn bộ sức lực bò lên người rồi vươn tay kéo quần hắn: “Bổn vương không cần biết, ngươi nhất định sẽ có, ngươi, ngươi…”

“Ta cái gì?” Từ Thanh Nhận khống chế y dễ như trở bàn tay.

“Ngươi bắn cho bổn vương… Bổn vương muốn, muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi, bắn vào trong bổn vương.” Mặt mày tiểu vương gia đỏ ửng, không biết do xuân dược hay là do xấu hổ.

Cửa huyệt y đã ướt sũng, da thịt cọ sát với quần áo cũng đủ khiến y rêи ɾỉ, không đè nén được ngọn lửa truyền đến tứ chi bách hài, đốt cổ họng y khô khốc nhưng không cách nào giải tỏa.

Từ Thanh Nhận liên tục lắc đầu như cái trống bỏi, không nhúc nhích chút nào.

Sở Lâm Quyết uất ức: “Sao ngươi có thể làm cùng, cùng Mạc biên sử và mấy kẻ ngốc thích ngươi, bổn vương cũng như vậy ngươi còn muốn thế nào nữa!” Y cảm thấy chỗ đó của mình không hề kém cạnh bọn họ, hết lần này tới lần khác đưa tới cửa nhưng người ta lại không cần, kiêu ngạo như sở Lâm Quyết làm sao có thể chịu được.

Lời vừa nói ra y cũng thấy hơi kinh sợ, giơ tay ôm cổ Từ Thanh Nhận nũng nịu: “Ta thật sự rất khó chịu, rất ngứa, ta sẽ chết sao?”

Từ Thanh Nhận không hiểu phong tình lùi về sau, cẩn thận quan sát y: “Là ta đang nằm mơ hay là ngươi bị đánh tráo?”

Tiểu vương gia giống như quả bóng xì hơi đặt mông ngồi xuống đất, khó khăn chống cự lửa dục nóng bỏng, mần mò cởi ra quần, nắm lấy tính khí vuốt ve lung tung.

Buồn cười là y vừa thủ da^ʍ vừa khóc hức hức giải thích: “Ta thích ngươi nên mới tìm ngươi, trước kia ngươi, a ha ~~~ ứm không muốn quan tâm đến ta, ư~~~ ta chỉ có thể tìm ngươi gây rối.” Tiểu vương gia có vẻ là rất nóng, tiện tay xé cái áo choàng phiền phức hoa lệ, thân thể trắng bóc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vài che thân.

“Ngươi mau đến đây~” Y ngửa đầu nhìn Từ Thanh Nhận, mở rộng hai chân, lộ ra hạ thể đầm đìa nước da^ʍ không biết thẹn thùng, giữa khe mông béo múp như đưa ra lời mòi gọi.

Từ Thanh Nhận khom người bế tiểu vương gia, đặt y lên bàn thấp trước nhuyễn tháp, dứt khoát thu tay lại: “Không được.”

“Ngươi là vương gia, ngộ nhỡ sau chuyện này ngươi trị ta tội khinh nhờn hoàng thất thì ta sẽ phải rơi đầu.”

“Ta sẽ không…” Y khó chịu uốn éo thân thể tuyết trắng, còn định cách một lớp quần nắn bóp dươиɠ ѵậŧ của Từ Thanh Nhận.

“Miệng nói thôi không có bằng chứng.” Hắn rút một tờ giấy ra: “Viết văn tự đi.”

Sở Lâm Quyết nhìn dáng vẻ không thèm nghe nữa muốn đi của hắn, chịu đựng cơn ngứa trong huyệt ngồi xuống trước bàn, lấy bút lông. “Không có mực.” Tiểu vương gia đang muốn rót chút nước để mài mực thì hai ngón tay của Từ Thanh Nhận đột nhiên đào móc mấy cái trong hậu huyệt y.

“Không phải ở đây có thật nhiều nước sao, thích hợp dùng để mài mực.”

“Ngươi nói cái gì?” Sở Lâm Quyết sững sờ ngoảnh lại nhìn hắn.

Từ Thanh Nhận ôm Sở Lâm Quyết đặt lên bàn, để y ngồi chồm hổm lên đó, lấy nghiên mực đặt xuống phía sau c̠úc̠ Ꮒσα của y, vạch hai cánh mông rồi nói: “Chảy nước ra đi.”

Tiểu vương gia tức sắp ngất, chỗ đó cũng không phải miệng giếng, sao có thể chảy ra nước?

Tách tách.

Giọt nước đọng trên nghiện mực như muốn đâm vào mắt hắn.

Từ Thanh Nhận tách ngón tay, kéo giãn lỗ hậu siết chặt, loáng thoáng thấy được mị thịt đỏ thẫm bên trong, miệng lỗ gặp gió lạnh run rẫy đáng thương.

“Nhanh lên một chút, không phải ngươi nôn nóng được ȶᏂασ sao?” Từ Thanh Nhận thấy gò mông kia giống như thịt quả lệ chi ngon miệng, cúi đầu cắn một cái lêи đỉиɦ mông Sở Lâm Quyết.

“Aaa!!!”

Hậu huyệt đột nhiên co thắt dữ dội nặn ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ, dọc theo đường cong tròn trịa chảy đến đỉnh mông, cuối cùng đồng loạt nhỏ tí tách vào nghiên mực.

“Từ Thanh Nhận, ngươi, ngươi hạ lưu!” Tiểu vương gia còn chưa từng thấy qua cách chơi này ở trong sách, quả là mở rộng tầm mắt.

Bao nhiêu đây mực hiển nhiên không đủ, Từ Thanh Nhận thọc ngón tay thon dài vào hậu huyệt moi móc bốn phía, Sở Lâm Quyết bất mãn hạ mông xuống, muốn vào sâu hơn.

“Đàng hoàng một chút.” Một tay của hắn hung hăng ngắt đầṳ ѵú hồng nhạt của tiểu vương gia, một tay kia thì đâm kiên tục lên chỗ gồ ra, lặp đi lặp lại.

“Aa! Ưm ha… Thật thoải mái…” Sở Lâm Quyết đột nhiên cao giọng rêи ɾỉ, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp trên bàn. Kɧoáı ©ảʍ triền miên không dứt truyền tới từ lỗ hậu, động tác của Từ Thanh Nhận không dừng lại, một khắc cũng không chịu buông tha cái c̠úc̠ Ꮒσα đáng thương.

“Không cho ngươi… ư hức… chạm… Buông ra… á… Bổn vương không… Không muốn quỳ.”

Từ Thanh Nhận dứt khoát rút tay về, nhìn nghiên mực đã tích tụ một vũng nước nhỏ. Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên rút lui, Sở Lâm Quyết khó hiểu quay đầu, thấy Từ Thanh Nhận đang mài mực.

Khóe môi y giật giật, không dám tin đống nước ấy là từ trong huyệt mình chảy ra. Thân thể bị lạnh nhạt còn đang phát da^ʍ, y muốn mở miệng nói thì Từ Thanh Nhận rút một cây bút lông trên giá đút vào da^ʍ huyệt của y.

“A…” Thân bút rất nhỏ, nhưng thắng ở chiều dài. Từ Thanh Nhận đè mông y xuống để chấm mực, lại đưa thân bút đi vào một đoạn. “Tiến vào… ha…. Sâu quá…” Cảm giác dị vật xâm phạm đến chỗ sâu khiến cho Sở Lâm Quyết run bần bật.

“Mau viết đi.” Từ Thanh Nhận thúc giục.

“Viết cái gì?” Đầu óc của Sở Lâm Quyết hơi mơ hồ.

“Viết là Sở Lâm Quyết cam tâm tình nguyện để Từ Thanh Nhận cᏂị©Ꮒ, ừm, một trăm năm.”

Tiểu vương gia hoàn toàn chưa suy xét đến nội dung của tấm khế ước bán thân này, y chỉ lo nghĩ phải viết bằng cách nào.

Sở Lâm Quyết kẹp bút lông trong huyệt, ôm bắp đùi cúi đầu nhìn ngọn bút, miệng huyệt phấn nộn cắn chặt bút lông, y uốn éo cái mông chuyển động.

“Viết không được…” Đầu bút vừa chạm đến trang giấy thì cũng lập tức cắm vào chỗ sâu, làm nét mực loang lỗ, tiểu vương gia ngưỡng cổ kêu la, dáng vẻ bị bút lông cắm cho sung sướиɠ.

“Tiểu da^ʍ phụ, một cây bút thôi mà sướиɠ đến vậy sao?” Từ Thanh Nhận rút bút lông ra rồi tát lên mông y một cái thật mạnh, cầm bút viết mấy chữ lên giấy.

“Ta viết thay ngươi, nhưng ngươi phải ấn dấu để làm chứng.”

“Ta… Con ấn của ta ở bên kia.” Sở Lâm Quyết chỉ đống quần áo rơi tán loạn trên mặt đất.

“Không cần cái đó.” Từ Thanh Nhận vươn tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Sở Lâm Quyết tuốt nhanh, lại kéo ngón tay y cắm vào da^ʍ huyệt, “Ngươi cắm cho tốt thì ta sẽ làm phía trước này thoái mái, thế nào?”

Sở Lâm Quyết gần như không đợi được nữa thọc ngoáy hậu huyệt lầy lội, chỉ hận ngón tay quá ngắn. Trước sau đều được chăm sóc, tiểu vương gia thoái mái rên ư ử. Tóc đen rũ xuống sống lưng trượt qua xương cánh bướm, lay động chập chờn theo động tác của y.

“Muốn… muốn bắn!” Tiểu vương gia ưỡn eo, tính khí bị bắt đặt lên mặt giấy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn tung tóe cả lên, trên bàn cũng có một chút.

Phía trước đã phóng thích, c̠úc̠ Ꮒσα lại có vẻ vô cùng tịch mịch.

Nhưng còn không chờ y xin xỏ, dươиɠ ѵậŧ bự lập tức xâm nhập huyệt đạo còn đang trong dư âm cao trào, kiêu ngạo đâm đến đáy.

“Nứt ra… A… Không được…” Sở Lâm Quyết hoảng sợ vịn lấy bả vai hắn, âm thanh có chút khàn vì lửa dục thiêu đốt, bị Từ Thanh Nhận nhấn eo đè xuống.

“Đây không phải là ăn?” Hắn nói khẽ bên tai tiểu vương gia, dường như lỗ tai của y rất nhạy cảm, co rúm lại trông rất đáng yêu, “Không tin ngươi thử sờ một cái.” Hắn kéo tay Sở Lâm Quyết sờ chỗ hai người kết hợp. Tiểu vương gia rụt tay về như bị điện giật, c̠úc̠ Ꮒσα bị cọ nóng lên, người cũng mềm nhũn ra.

Từ Thanh Nhận vòng hai chân y qua hông mình, lỗ nhỏ chưa từng trải qua tình sự vậy mà rất có thiên phú. Từ Thanh Nhận ngậm dái tai y liếʍ láp, bàn tay vuốt ve da thịt nhẵn nhịu trơn bóng của tiểu vương gia sống trong nhung lụa.

“Aa… Ngươi cᏂị©Ꮒ bổn vương… thật thoải mái… hức… trướng quá… Nhanh lên… Không… Chậm một chút, chậm một chút a a…” Sở Lâm Quyết tùy tiện lắc lư, miệng nói ra câu từ phóng đãng.

“Đâm thủng… ưm ha… Mạnh lên nữa.” Y mê loạn sờ bụng, tựa như có thể cảm nhận được hình dạng cự thú đang ȶᏂασ dữ dội trong huyệt da^ʍ.

Từ Thanh Nhận cứ như vậy nện Sở Lâm Quyết, làm cho tiểu huyệt kia mềm rục, mông thịt trắng nõn cong cong bị va đến đỏ bừng.

Bụng dưới của Sở Lâm Quyết hơi phồng lên, đã bị tưới đầy tϊиɧ ŧяùиɠ đậm đặc, phía trước của y ngẩng cao đầu, chỉ có thể chảy ra chút dịch loãng, không còn bắn được gì cả. Y kêu khóc muốn Từ Thanh Nhận dừng lại, cảm giác tính khí cương đến phát đau lại không thể bắn khiến lí trí y sụp đổ.

Từ Thanh Nhận rên một tiếng trầm thấp, bắn phát cuối cùng trong c̠úc̠ Ꮒσα của tiểu vương gia. Tiểu vương gia thét lớn, âm hành xinh xắn run lên, chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống tí tách, tràn ra đất.

Y bị hắn nện đến không kiềm được.

Tiểu?! Sở Lâm Quyết đường đường là một vương gia, để cho đàn ông lăng nhục thì thôi đi, lại bị làm đến bắn nướ© ŧıểυ?! Y xem trọng nhất là mặt mũi, lập tức che mắt Từ Thanh Nhận bảo hắn ngưng lại không cho phép nhìn.

Từ Thanh Nhận đã nhìn thấy hết cả rồi, cố tình giả bộ như nghe lời nhắm mắt, kẻ che mắt cho mình thì xoay người lại.

Tiểu vương gia vội vàng dọn dẹp tội chứng, uy hϊếp hắn mấy câu rồi nhanh chóng tìm khăn lau chùi. Từ Thanh Nhận vẫn ung dung nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, thấy Sở Lâm Quyết vểnh cái mông bận rộn lau nướ© ŧıểυ, cẳng chân bị cᏂị©Ꮒ run rẩy mất tự nhiên, vết hôn và dấu tay tím bầm trên bắp đùi trắng trẻo lại cực kỳ rõ ràng. Càng buồn cười là y vừa lau dọn, lỗ thịt đỏ hỏn lại vừa phụt ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiếp tục làm dơ mặt đất.

Sở Lâm Quyết quay đầu thấy Từ Thanh Nhận đang nhìn lén, oa một tiếng liền khóc lên: “Ngươi còn cười ta… Đều do ngươi… Hức hức… Không được nói ra ngoài…” Từ Thanh Nhận ngồi xổm xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của vương gia: “Là do ta tiểu được chưa?”

Sở Lâm Quyết khóc càng thương tâm.

Trước khi đi Từ Thanh Nhận còn cố ý cất tờ khế ước bán thân mà tiểu vương dùng dâʍ ŧᏂủy̠ mài mực, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đóng dấu vào một cái hộp gấm thương hạng, nhét trong ngực mang đi.