Đêm Không Thể Tẩm

Chương 4

Tuy thiếu nhân vật nam chính, nhưng bữa cơm này lại cư nhiên vui vẻ, chủ yếu là Y mẫu cùng Tả Nghiêm tán gẫu thật high. Hai người bọn họ hợp ý đến khó hiểu, rõ ràng tính tình kém đến đòi mạng, nhưng trước nay chưa từng gây gổ.

Y mẫu phi thường cực thích Tả Nghiêm, không phải vì bà là mẹ Y Thu Thủy, mà vì nam nhân này chưa bao giờ nói lễ nghi này nọ. Còn hắn cũng thích Y mẫu, thuần túy bởi vì tính tình bà sảng khoái, hợp tính nết hắn.

Cho nên trong bữa ăn, chỉ thấy một già một trẻ liên tục tán gẫu luyên thuyên. Y Thu Thủy tức giận đến đau dạ dày. Bọn họ hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của cô, không thèm liếc nhìn một cái, vài giờ sau vẫn còn chưa ra khỏi nhà hàng.

Tả Nghiêm trước đưa cô về nhà, sau đó trực tiếp lái xe đưa Y mẫu về Đài Trung, một đoạn thời gian dài như vậy, ngay cả một câu cũng không nói với cô! Không nói thì không nói, so về tính nhẫn nại, Y Thu Thủy cô cho tới bây giờ chưa từng thua ai!

Quả nhiên hơn tám giờ đêm, cửa nhà cô liền vang lên tiếng chuông như nổi điên. Cô chậm rãi đi qua mở cửa, nhìn nam nhân mặt xanh mét đứng ngoài, cùng tác phong nhanh nhẹn buổi chiều hoàn toàn khác nhau.

“Làm cái gì quỷ mà trễ như vậy mới ra…” Cửa vừa mở, tiếng gầm nhẹ lại xuất hiện, rống được một nửa thì dừng, “Cmn, em điên rồi, mặc như vậy mà dám ra mở cửa! Tránh cho anh vào!”

Nữ nhân này cư nhiên dám mặc váy ngủ gần như trong suốt ra ngoài! Vạn nhất người ngoài cửa không phải hắn …

Chạy nhanh đẩy cô đi vào, đứng chỗ này không cẩn thận bị nam nhân khác nhìn đến, hắn không phải sẽ mệt lớn?

“Thần kinh, mắt mèo để làm gì?” Cô xoay người đi vào phòng khách, “Anh không phải có chìa khóa sao, sao lại ấn chuông?”

“Anh…” Nói đến lại giận, “Phanh” Một tiếng đóng sầm cửa, “Y Thu Thủy, em hôm nay làm cái quỷ gì!”

“Cái gì?” Cô thoải mái ngồi trên sofa, lấy trà hoa cúc trên bàn uống một ngụm, lại cầm tạp chí tiếp tục xem.

Bộ dáng tự tại của cô làm hắn giận đến sắp nhảy dựng. Tiến lên một phen đoạt lấy tạp chí ném ra xa.

“Anh hỏi em hôm nay làm cái gì!”

Cô vừa muốn mở miệng, lại bị hắn rống trở về: “Em dám giả ngu cho anh nhìn thử xem!”

“Làm cái gì thì chính anh không phải rất rõ ràng sao? Gặp mặt, xem mắt a.” Nam nhân này tính tình thật kém, nhưng mà kỳ thực khôn khéo lợi hại. Hơn nữa cô lười hỏi hắn sao không về Đài Bắc, mà lại biết cô đi xem mắt? Cô tin tưởng với chỉ số thông minh của Viên Ấu Ấu, khẳng định bị người nào đó chụp mũ mà còn không biết.

Trách ai bây giờ, muốn trách thì cũng chỉ có thể tự trách cô. Nếu hôm nay trước khi ra ngoài, Viên Ấu Ấu không gọi điện, hơn nữa sau đó không vì bị dò hỏi mà nỡ nói ra chuyện đi xem mắt, thì sao Tả Nghiêm có thể xuất hiện được.

Bất quá cô vẫn rất hiếu kỳ, “Hôm nay vì sao Ấu Ấu gọi điện cho anh?” Tiểu nữ nhân kia chỉ cần có thể không cùng lão đại tiếp xúc là đã cảm tạ lắm rồi, sao lại chủ động gọi được? Về phần Tả Nghiêm, càng không có khả năng.

“Đột nhiên có tài liệu khẩn cấp cần xử lý … ” Hắn mạnh miệng, “Em cái cô gái này đừng nghĩ nói sang chuyện khác, anh hỏi em vì sao muốn đi xem mắt, em coi anh đã chết à!”

Xem ra vẫn là chuyển đề tài không nổi, cô ngước mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới lạnh lùng hỏi một câu: “Anh là gì của em?”

“Anh cũng thật muốn biết, anh là gì của em? Không bằng em tự nói cho anh, ân?” Lửa giận của hắn càng rừng rực.

Quen biết mười tám năm, cùng nhau mười năm, cuối cùng cô lại hỏi hắn, hắn là gì của cô??

Trái tim băng giá sao? Đúng vậy.

Phẫn nộ sao? Đúng vậy.

Những người quen biết cô, đều nói Y Thu Thủy tính tình ôn hòa, tính cách ôn nhu. Nhưng kỳ thực, cô lại lạnh bạc hơn bất kỳ ai, cố tình sự lạnh bạc của cô không phải trời sinh, mà khi cô càng trưởng thành, hoàn cảnh càng làm tính tình cô trở nên như vậy. Điều này làm hắn muốn hận cũng hận không được. Rõ ràng tức giận, nhưng tâm lại đau.

“Tả Nghiêm, chúng ta lúc trước không phải đã nói? Không phải tình nhân, không phải người yêu, chỉ bởi vì cần nên ở cùng nhau.”

Cô không tiếp nhận được một đoạn tình cảm xác định mối quan hệ, ngay từ đầu chấp nhận ở với hắn, là bởi vì cô có thể nắm chắc mọi thứ trong tay. Nhưng một khi cảm thấy không ok, tùy thời sẽ rời đi.

“Cho nên hiện tại em không cần anh? Ân?” Hắn tới gần cô, gần đến mức có thể thấy rõ đồng tử trong suốt chiếu ngược ảnh hắn.

Thân thể cô nghiêng ra sau, trong con ngươi đen rõ ràng là lửa giận, hắn lúc này rất giận, lại rất nghiêm túc. Cô hiểu rõ nếu lúc này cô nói không cần, hắn sẽ lập tức xoay người bước đi. Cô chỉ cần …

Nhướn môi, sau một lúc lâu mới mỏng manh không cam lòng phun ra một chữ: “Cần.”

Cô không gạt người, ít nhất, sẽ không gạt hắn.

Một khắc kia hắn mới phát hiện, chính mình cũng có lúc không giữ được bình tĩnh, cô vì sao luôn đáng giận như thế?

Rõ ràng người thường đều sẽ kiên cường, vậy mà cô lại nhu nhược. Lúc nên làm nũng, cô lại cố tình đối đầu, nhưng chỉ có sự nhu nhược chết tiệt này của cô, mới làm hắn mềm lòng, làm hắn động lòng, làm hắn không còn cách nào để tức giận!

Hắn ôm thắt lưng cô, mặt vùi vào cổ cô ngửi ngửi mùi hương quen thuộc: “Y Thu Thủy, sao em lại ép người như vậy!”

“Tả Nghiêm.” Lòng cô nổi lên một mảnh đau đớn, mềm mại xoa tóc hắn, ngắn ngủn, hơi ngứa, tựa như cá tính hắn.

Hắn ngẩng đầu hung hăng trừng cô, “Y Thu Thủy, em có biết nhiều khi em đáng giận đến nỗi làm anh hận không thể một ngụm nuốt em vào?!”

Cô trực tiếp ác độc cắn lên môi hắn, “Có phải như vậy không?”

Cô cắn rất mạnh, mạnh đến chảy máu, cảm giác đau đớn trên môi cùng vị tanh mặn lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, “Em điên rồi.”

“Ngô, em biết anh không nỡ cắn, cho nên em thay anh cắn.” Cô cười đến ngọt ngào, vô tội tựa thiên sứ, “Em săn sóc nhé?”

“Lại săn sóc một chút, anh sẽ không đánh…” Chữ “đòn” cuối cùng còn chưa phát ra, đã bị hai bờ môi ép sát nuốt vào.

Cô và hắn đều nôn nóng giống nhau, cần giống nhau. Cần bị chiếm, cần ôm gắt gao, cần chứng minh hắn ở trong thân thể cô.

Ngón tay tinh xảo linh hoạt cởi dây lưng của hắn, đầu lưỡi câu dẫn hắn, hắn lập tức quấn lấy nó hút mạnh, mang vài phần thô lỗ lôi kéo váy ngủ mỏng manh.

Vải dệt rất trơn, thế nào cũng không cởi được, hắn thật muốn một phát xé rách.

“Không được.” Cô rất hiểu hắn, khoát tay liền biết hắn muốn làm gì, lập tức đưa tay ngăn cản, đây chính là cái váy cuối tuần trước cô cùng Viên Ấu Ấu dạo phố mua về, lần đầu tiên mặc đã bị hắn xé, cô sẽ đau lòng nha.

“Hừ, phiền toái.” Hắn hỏa đại đem nó đẩy lên trên, nhàn nhạt hạ môi trên làn da tuyết trắng óng ánh trong suốt.

Qυầи ɭóŧ mềm mại thuận lợi bị cởi, ngón tay thăm dò xuống dưới, chính là chỉ hơi ướŧ áŧ. Đáy lòng hắn than thở, môi rời khỏi cô, trượt mình đi xuống.

“Ngô, tiếp tục hôn em.” Cô không thuận theo kéo lại, bắt đầu hôn môi hắn.

Nữ nhân này, kiều như vậy, nộn như vậy, làm hắn không nỡ cự tuyệt, chỉ đành hôn trở về.

Chân thon bóng loáng bò lên thắt lưng hắn, ở dưới thân xao động xoay tròn, “A … Tả Nghiêm, tiến vào.”

“Em còn …” Ở trong trận hôn môi dầy đặc, hắn cúi đầu nói: “Không đủ … ” Hắn vốn vừa mới muốn dùng miệng, bởi cô phi thường thích phương thức như vậy, ẩm ướt sẽ thật mau. Vậy mà kết quả nữ nhân này …

“Không quan hệ.” Ngón tay cô tìm được nơi giữa thân thể bọn họ, nắm lấy vật tráng kiện hướng vào thân thể mình, “Em muốn anh, Tả Nghiêm.”

“Em sẽ bị thương.” Hắn tuy gấp gáp, nhưng không muốn cô bị thương.

“Không!” Cô không kiên nhẫn nghiêng mình, kỵ khóa mà lên, “Em tự đến.”

Ở thời điểm tốt đẹp nhất lại khó khăn nhất trên thế giới này, hắn rõ ràng cảm giác vật to lớn của mình để ở chỗ nhỏ bé kia một chút lại một chút bị nuốt vào… bên trong rất chặt, nộn thịt nóng rực chậm rãi vây quanh.

Cô nhíu mày, vừa đau lại vừa biểu cảm, thật sự làm hắn phi thường … động lòng.

Ai, nữ nhân này chính là quật cường như vậy, cố gắng nửa ngày mới đi vào hơn một nửa, nếu lúc này còn nhẫn nại nữa, thì kia hắn không phải Tả Nghiêm!

Xoay người đem cô đặt dưới thân, hôn trụ môi cô, thẳng lưng mà tiến vào.

“A!” Hai người đồng thời thở ra thanh.

Một cái là thích, một cái là vừa đau lại vừa thích.

“Động sao?” Hắn cắn môi cô, cúi đầu hỏi.

“Động.”

Có thể động là tốt rồi, vì thế, một hồi tìиɧ ɖu͙© gió lốc lập tức cuồn cuộn mà đến.

Một cỗ xuân thủy trơn ướt theo động tác kịch liệt của bọn họ mà phun ra, ẩm ướt dính lên sofa, cánh tay hắn tráng kiện tách hai chân cô, bàn tay nắm tuyết nhũ no đủ bị đâm cao thấp phập phồng, nặng tay vo vê.

“A … ” Cô ở dưới thân hắn kiều kiều suyễn, hơi thở hỗn loạn, đôi má minh diễm, môi đỏ nhẹ mân, sợi tóc đen bị mồ hôi ẩm ướt dính lên gò má, lộ ra yêu mĩ khác thường.

Thật sự là thế nào cũng không đủ xem!

Hắn híp mắt, hưởng thụ một trận nối tiếp một trận co rút từ cô, sau đó ôm cô đứng dậy đổi tư thế, từ phía sau xông đến.

Thân thể cô đã mềm nhũn, chỗ phấn nộn mềm mại kia đã bị hắn biến thành rất sảng khoái, lại không nỡ rời đi, chỉ có thể bất lực dựa vào. Hắn nắm thắt lưng cô, chống đỡ cô khỏi ngã, động tác dưới thân vừa mạnh vừa nặng.

“Thoải mái, ân?”

“Sảng … khoái …” Cô nắm tay thành quyền, móng tay thật sâu ấn vào lòng bàn tay, ngăn không được kɧoáı ©ảʍ xâm nhập.

“Ô … ” Rốt cục cũng không nhịn được cúi đầu khóc ra.

Hắn đưa tay về phía trước nắm cằm cô, thâm sâu hôn lên môi, hôn đến khi cô chỉ có thể từng ngụm từng ngụm nuốt nước bọt của hắn, dưới thân động tình càng thêm lợi hại.

Tiếng nước vang dội từ chỗ bọn họ kết hợp truyền tới, động tác của hắn càng thêm thông thuận, buông miệng của cô ra, dùng sức cắn lên cổ, “Thật sự cứ muốn như vậy gϊếŧ chết em.”

“Vậy … a … gϊếŧ em đi … ” Kɧoáı ©ảʍ quá cường liệt, cô sắp … sắp …

Một khi đã như vậy, còn cái gì phải cố kỵ?

Không cần 1 phút, sóng triều to lớn đáng sợ lại thẳng hướng mà đến, Y Thu Thủy run run xụi lơ, rốt cuộc cũng vô lực chống đỡ.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy kết thúc.

Vật lớn hung ác trong cơ thể còn chưa được thỏa mãn, chỉ có thể tiếp tục vô hưu vô chỉ.

Đêm thật sâu, sau khi kịch tính bình ổn, luôn đặc biệt an tĩnh…

Tả Nghiêm tinh tế đánh giá nữ nhân bên người đã lâm vào giấc ngủ, ngón tay miêu tả mạt hồng hồng trên đôi mi thanh tú, mỗi lần khi kí©ɧ ŧìиɧ đều sẽ lộ ra, càng sợ hãi càng động lòng người. Xuống dưới mi là mắt, ánh mắt cô ngày thường là tốt nhất, ôn nhu như nước, linh động sinh huy, bất quá lúc này đã bị lông mi nồng đậm che đậy.

Ngón tay điểm chóp mũi, mượt mà khéo léo… Kế tiếp là môi cô, hắn không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn, môi cô rất đẹp, tiêu chuẩn hình thoi, phiếm hồng nhàn nhạt…

“Ngô… ” Cảm giác hơi ngứa trên môi làm cô nhíu mày, thân thủ đi phất.

Trong đầu của hắn, không hiểu sao lại hiện lên những lời hôm nay Y mẫu nói.

“Nó kỳ thực là một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn.”

Cô không biết hôm nay khi hắn đưa Y bá mẫu về nhà, đã cùng bà thân mật nói chuyện.

“Bá mẫu… Lần sau không cần làm chuyện như vậy nữa.”

“Chuyện gì?”

“Muốn cô ấy đi xem mắt”

“Nha? Vì sao?”

“Bởi vì, cô ấy là của con.”

“Rốt cục cũng thừa nhận sao?”

Hắn không khỏi kinh ngạc quay đầu, nhìn trưởng bối mình luôn tôn trọng.

Y mẫu cười lạnh: “Hai người các ngươi cho rằng có thể giấu ta? Cho dù các ngươi thông minh, nhưng ta dù sao cũng sống lâu hơn các ngươi vài chục năm. Có nhiều chuyện không cần làm rõ, chỉ cần thấy ánh mắt là đoán được.”

Hắn đã hết chỗ nói, nguyên lai mối quan hệ bọn họ luôn nghĩ thành công giấu diếm này, cho tới nay căn bản vô ích.

Ngạn ngữ quả nhiên không nói sai, gừng càng già càng cay!

“Là lỗi của con.” Hắn sảng khoái thừa nhận.

“A Nghiêm, ta rất thích con, biết vì sao không?”

“Bởi vì tính cách chúng ta giống nhau?”

“Hừ, người có tính cách giống nhau trên đời nhiều như vậy, ta sao chỉ thích con?” Y Ôn Ôn không cho là đúng khinh bỉ, “Ta thích con, vì con là nam nhân thẳng thắn, cho tới bây giờ chưa từng gạt ta, nghĩ cái gì nói cái đó, không thích sẽ trực tiếp cự tuyệt. Nhưng hôm nay vì nữ nhi của ta, con lại nói dối ta.”

“Nữ nhi là ta sinh, chẳng lẽ ta còn không biết? Nó từ nhỏ vì nam nhân kia mà đối với tình yêu, đối với hôn nhân đã mất hi vọng. Ta vốn cho rằng nó sẽ không còn hứng thú với nam nhân. Có đôi khi còn nghĩ, nếu tương lai nó có yêu nữ nhân, nữ nhân đó cũng yêu nó, thì chỉ cần nó vui vẻ, là nam hay là nữ, ta đều không để ý.”

Nhớ tới đoạn hôn nhân năm đó điên cuồng thất bại mà chấm dứt, Y mẫu bây giờ đã thật bình tĩnh. Nguyên lai thời gian có thể xóa đi đau khổ… Nam nhân lúc trước bà hận thấu xương kia, giờ còn không bằng người qua đường.

“Nhưng từ con xuất hiện bên cạnh nó. Ta chỉ biết hết thảy sẽ không như vậy. Con đừng chỉ nhìn nó dịu dàng ngoan ngoãn, nói chuyện dễ nghe, kỳ thực nó là một đứa rất kiên cường, nghiền cũng không nát. Nhưng tính tình như vậy, chỉ có người thân cận nhất mới phát hiện.”

“Nữ nhân Y gia chúng ta, chính là đáng buồn như vậy. Nếu gặp được nam nhân chân chính yêu, thì tự nhiên sẽ rất hạnh phúc. Còn nếu không phải … ” Y Ôn Ôn cười khổ lắc đầu, “Chính là bắt đầu của bi kịch… Ta là ví dụ tốt nhất đây. Nhưng lại thật không ngờ, hôn nhân thất bại năm đó của ta lại ảnh hưởng sâu sắc với nó như vậy.”

Cái đêm kinh hoảng như vậy, chỉ sợ cả đời Y Thu Thủy cũng không thể quên.

“Cá tính của cô ấy rất kỳ quái, càng là chuyện thống khổ, thì càng khắc càng sâu, cũng sẽ vĩnh viễn không quên… Cô ấy luôn tự làm khổ mình.” Bên môi Tả Nghiêm nổi lên nụ cười yêu thương đau lòng.

“Cho nên ta nghĩ rằng, nó may mắn hơn ta. Nhỏ như vậy đã gặp con. Mà con cũng may mắn, có thể ở lúc nó nhỏ như vậy, phòng bị không sâu tiến vào thế giới của nó. Lúc ta nhìn nó phát giận với con, kỳ thực đã biết chuyện này hôm nay sẽ lộ.”

Hắn thừa nhận.

“Ta luôn hy vọng nó có thể vui vẻ, mặc kệ nó ở với ai, mặc kệ nó lựa chọn thế nào.”

“Bá mẫu là một mẫu thân tốt.”

“Ta không phải.” Ý cười bên môi Y Ôn Ôn mang sự tự trách thật sâu, “Nếu được, thì đừng để nó tiếp tục mang theo bóng ma ấy.”

“Lỗi lầm không hoàn toàn là của người.”

“Nhưng do tính cách của ta tạo thành.” Bà hiện tại rốt cục đã hiểu được một chút việc, “Nếu ta không cương liệt như vậy, năm đó nam nhân kia cũng sẽ không phản ứng mãnh liệt như thế.” Đêm đó nếu bà thật sự điên cuồng, thì sẽ là rất ngốc đi? Nhưng may mắn bà không làm vậy. Bởi vì cho dù bà có chết, nam nhân kia cũng sẽ không hối hận, mà người hối hận, chỉ có thân nhân của chính mình.

Cố tình ở chỗ tính cách của nữ nhi chết tiệt giống hệt bà, yêu hận rõ ràng.

Y Thu Thủy không dám yêu cầu một mối quan hệ ổn định, bởi cô sợ sẽ đi lên vết xe đổ điên cuồng của mẹ, vạn nhất nếu người cô yêu rời đi, cô sẽ phải làm gì tiếp theo?

“Thật đáng buồn vì lá gan của em rất nhỏ, nhưng sao anh lại đau lòng?” Hắn ở bên má cô nhẹ hôn, “Là em không tin anh, anh là vẫn không tin mình?”

Trong đầu vang lên lời Y mẫu nói trước khi xuống xe.

“Tả Nghiêm, nếu con yêu nó, thì nên suy nghĩ tốt về chuyện tương lai. Hôn nhân mặc dù không phải vĩnh viễn, nhưng nếu ngay cả hôn nhân cũng không có, thì đừng nói đến vĩnh viễn.

“Mẹ em nói rất đúng.” Thân thủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ má cô.

“Ngô … anh làm cái gì!” Một tiếng tức giận nũng nịu vang lên từ miệng nữ nhân đang trầm ngủ, ủ rũ cùng khàn vì bị đánh thức, “Hơn nửa đêm không ngủ, vì sao còn muốn em không ngủ cùng?”

Y Thu Thủy tức đòi mạng, nam nhân này trên giường luôn như sói như hổ, ép cô sắp thành nước luôn. Ok, tuy là cô đã quen, nhưng sau đó hắn đều cho cô hảo hảo ngủ nha! Hôm nay không biết phát điên gì mà luôn ở trên mặt cô làm tới làm lui, vừa ngủ được một chút đã bị hắn đánh thức.

“Y Thu Thủy.”

“Tả Nghiêm, em cảnh cáo anh…”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Cái gì? Cô trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, “Em mệt, muốn đi ngủ.”

“Em trốn tránh không có nghĩa là em không nghe được, anh biết em nghe rõ.”

Không để ý tới.

“Ngày mai em mang theo giấy chứng nhận cùng tư liệu, chúng ta tới văn phòng luật.”

Hắn nghiêm túc!

“Tả Nghiêm!” Cô xốc chăn mỏng xoay người ngồi dậy nhìn hắn, “Lúc trước chúng ta đâu có gì, không kết hôn, không tiểu hài tử, cứ như vậy cùng nhau, thẳng đến không thể mới thôi, không phải vẫn rất tốt sao.”

“Đúng.” Hắn nắm vai cô, trong con ngươi đen có sự cố chấp, “Trước kia chúng ta không có gì, không hôn nhân, không tiểu hài tử, nhưng là hiện tại anh muốn kết hôn với em.”

Hắn thừa nhận, chính mình ghét bị trói buộc, ghét những vật nhỏ hay khóc nháo lên, cảm thấy hôn nhân rất phiền toái, chỉ cần nghĩ đến một nam nhân tự do bị trói buộc không thể nhúc nhích là da đầu lại phát run. Cho nên hắn luôn cảm thấy có thể tìm được Y Thu Thủy chung ý tưởng, là một chuyện vô cùng may mắn.

Khi đó hắn rất thỏa mãn về mối quan hệ này, cảm thấy thực không sai, nhưng, đó là trước kia.

Bọn họ ở cùng nhau mười năm, bất tri bất giác hắn đã thay đổi. Hơn nữa qua chuyện ngày hôm nay, hắn đột nhiên phát giác, nguyên lai Y Thu Thủy không thuộc về hắn, cô tùy thời đều có khả năng sẽ yêu thương người khác, cùng một nam nhân khác kết hôn. Chỉ cần nghĩ như vậy, hắn đã cơ hồ phát điên.

Hắn phát hiện ý niệm kiên trì của mình cho tới nay hình như đã sai, là Y mẫu đánh thức hắn, hôn nhân không phải vĩnh viễn, nhưng nếu ngay cả hôn nhân cũng không có, thì đừng nói đến vĩnh viễn.

Hắn phát hiện, hắn muốn cô là của hắn, luôn thuộc về hắn, nếu hôn nhân có thể làm được, hắn phi thường phi thường nguyện ý.

“Chúng ta kết hôn, ngày mai phải đi.” Hắn là nam nhân nói làm liền làm, hơn nữa hắn phát hiện quyết định này làm tâm tình hắn vô cùng sung sướиɠ.

Vừa nghĩ đến sau khi kết hôn cô liền hoàn toàn thuộc về hắn, sẽ ở bên cạnh cùng hắn sinh hoạt, mỗi ngày có thể ôm cô ngủ, vui hay không vui đều có cô, cảm giác như vậy làm khóe miệng hắn không nhịn được dương lên.

“Em không đồng ý.” Y Thu Thủy bình tĩnh tựa như băng thủy, nháy mắt dội tắt nhiệt tình của hắn.

“Em không muốn kết hôn với anh?”

“Chuẩn xác mà nói, em sẽ không kết hôn với bất luận kẻ nào.” Cô nhìn hắn, “Như vậy anh an tâm chưa?”

Cô hiểu hắn như vậy, đương nhiên biết vì sao hắn đột nhiên nói muốn kết hôn. Có lẽ chuyện xem mắt đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, trước kia Y mẫu cũng nói qua sẽ dẫn cô đi xem mắt, chính là đều bị cô đẩy đi, lần này thật sự ngoài ý muốn. Nhưng lần duy nhất ngoài ý muốn này, lại khiến hắn có thay đổi rất lớn.

“Không, anh muốn cùng em kết hôn.”

“Vậy thật đáng tiếc, em không cần.” Nam nhân này cố chấp đến đáng giận, nói thế nào cũng không nghe.

Lòng cô bắt đầu thấy phiền, vì sao nhất định phải lấy đề tài mẫn cảm nhất, chán ghét nhất làm trọng tâm?

“Y Thu Thủy, chuyện năm đó. Chẳng phải em … ”

“Không được nhắc tới chuyện đó!” Cô cơ hồ cắn răng đem lời nói ra, “Một chữ cũng không được nhắc.”

“Em không muốn đề cập không có nghĩa là nó không phát sinh.” Hắn hoàn toàn không để ý tới lửa giận của cô, “Rất nhiều năm đã qua rồi, đừng để nó tiếp tục ảnh hưởng đến em.”

“Buồn cười! Em không bị nó ảnh hưởng.”

“Gặp quỷ mới không có!” Tính tình hắn cũng không khống chế được, cúi đầu quát: “Nếu năm đó em không chính mắt nhìn thấy …”

“Câm mồm!” Cô kích động đánh gãy lời hắn, “Anh dám nói một chữ nữa thử xem!”