Ngu Đạt triệu hồi ra là một con ấu long của loại thanh đồng long.
Cái tọa kỵ hình rồng này vẫn là lần đầu tiên Ngu Đạt triệu hồi ra, sua khi trò chơi hiện đại hóa đã sát nhập cùng rất nhiều đồ vật của thế giới này. Tỷ như kim tệ liền trực tiếp biến thành Gold Galleon. Mà thế giới này là tồn tại loại sinh vật là rồng, cứ việc có vài chỗ bất đồng, nhưng nhan sắc cùng hình thể, vẫn là kiểu dáng mà Ngu Đạt quen thuộc.
“Ngao ” ấu long mở ra cánh một chút, ngưỡng cổ kêu một tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn khép lại cánh ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Đây bất quá là một động tác đặt ra từ sẵn, lại làm cho Snape như lâm đại địch.
“Severus?” Ngu Đạt rất có điểm xấu hổ, cậu căn bản sẽ không nghĩ đến hành vi hiến vật quý lại làm cho người trong lòng cảnh giác như vậy.
Snape ánh mắt không tốt nhìn Ngu Đạt, thực nhanh một trận áp suất thấp bao phủ giữa hai người.
Hắn cơ hồ nói qua kẽ răng: “Đây là cái cậu gọi là phương tiện giao thông!”
Ngu Đạt cố nén xúc động nổi lên khi nghe giọng nói của Snape, cậu cúi đầu hướng về phía Snape lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: “Đúng vậy, đây là một đầu ấu long, đừng nhìn nó tựa hồ thực dọa người nhưng là đây bất quá là một cái ma pháp tạo vật mà thôi, giống như là sủng vật của em, ngài đã từng tại Black nhà cũ gặp qua, linh miêu ma sủng.”
Snape chậm rãi buông xuống đũa phép, kéo dài âm điệu nói: “Nói như vậy, cái này cũng chỉ là một loại đạo cụ ma pháp ở trong thế giới của cấc cậu?”
“Đúng vậy.” Ngu Đạt gật gật đầu.
Snape có chút tiếc nuối nhìn nhìn con ấu long sống động chân thật không khác gì một con rồng sống trước mắt.
“Lên đây đi.” Ngu Đạt giả vờ trấn định vươn tay.
Snape nhìn nhìn cậu, cho mình một cái thần chú khinh thân, nhảy nhảy lên sống lưng của con rồng.
Ngu Đạt mất mát thu hồi tay, nhưng là thực nhanh tâm tình của cậu lại trở lên tốt đẹp, bởi vì chỉ có một chỗ ngồi, Snape không thể không ngồi ở phía sau cậu.
“Chúng ta muốn đi theo hướng nào?” Ngu Đạt thanh âm khoái trá hỏi.
Phía sau cậu, ánh mắt đen nhánh của Snape nhìn chằm chằm sau ót của cậu, vươn tay ra trước người cậu chỉ một phương hướng.
“Ngồi vững vàng.” Ngu Đạt không ngu ngốc tìm đường chết yêu cầu đối phương ôm thắt lưng của cậu, ngược lại chính là nhắc nhở một câu liền kéo dây cương, làm con rồng bay lên.
Cậu cũng không dám làm những hành vi kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị thầy độc dược có tính tình không tốt này.
Bởi vì thứ này không bị phóng thích thần chú xem nhẹ, cho nên Ngu Đạt lôi kéo dây cương hướng về không trung cao cao bay qua.
Càng lên trên không khí càng lạnh, tốc độ phi hành của thanh đồng ấu long phi thường nhanh, gió thổi vào người, thực nhanh liền đem độ ấm trên người Ngu Đạt đều mang đi
Snape châm chọc nói phía sau đầu của cậu”Tuy rằng thế giới các cậu có các loại phương tiện, nhưng là tại phương diện ma chú thì việc khai phá và sử dụng lại thật lạc hậu.”
Ngu Đạt quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn một cái.
Snape tức giận đối cậu nói rằng: “Đem áo choàng của cậu vây tốt!”
Không nói nữa, hắn rút ra đũa phép hướng về phía Ngu Đạt phóng một cái thần chú giữ ấm, Ngu Đạt hướng hắn lộ ra một cái mỉm cười: “Cám ơn.”
Snape khẽ hừ một tiếng không thèm nhìn cậu.
Ngu Đạt quay đầu lại nhìn phía trước, không thể khống chế được hai khỏe miệng kéo ra đến độ cung lớn nhất.
Diện tích của Albania cũng không lớn, khoảng cách của Rừng rậm hắc ám cách chợ phù thủy cũng không xa, phi hành hơn ba giờ, Snape bảo Ngu Đạt bắt đầu bay xuống.
Thu hồi lại tọa kỵ phi hành, Ngu Đạt lại triệu hồi ra một cái lục địa tọa kỵ, lần này cậu triệu hồi ra là một con hắc báo.
Con hắc báo này là tọa kỵ chủng tộc tinh linh,chủng tộc nhân loại chính là ngựa. Nhưng là địa phương bọn họ sắp sửa đi là rừng rậm, hiển nhiên hắc báo là động vật thuộc họ mèo lại càng linh hoạt thêm một ít.
Snape nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Ngu Đạt đã ngồi ở trên lưng hắc báo, không nói gì thêm trực tiếp liền sải bước ra chỗ ngồi phía sau.
“Trước tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.” Snape thấp giọng nói.
Ngu Đạt lên tiếng, thao túng hắc báo hạy vào trong rừng rậm.
Trên một bãi đất trống cạnh một dòng suối đang chảy xuôi, Ngu Đạt đốt lửa trại, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, Snape lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn.
Lúc ăn cơm, hắn khó được đối Ngu Đạt khen một câu: “Cậu so với ta tưởng tượng hữu dụng nhiều.”
Ngu Đạt dở khóc dở cười, cho dù là khích lệ, người nam nhân này cũng có thể nói ra được như là đang chê người ta.
Cơm nước xong, hai người nghỉ ngơi một chút, bắt đầu tại mảnh đất phía tây của rừng rậm tìm kiếm tài liệu độc dược mà Snape yêu cầu.
“Phóng thích trôi nổi thuật của cậu.” Snape đối Ngu Đạt nói.
Ngu Đạt nghe vậy đưa tay phóng ra một cái thuật trôi nổi tleen người của Snape, sau đó tại trên người của mình cũng phóng ra một cái thuật trôi nổi.
Hai người bay ở trên mặt đất khoảng một thước, tốc độ di chuyển ở giữa rừng rậm này càng thêm nhanh chóng.
Snape muốn tìm một gốc cây ma quỷ lan biến dị, mùa hoa nở của loại hoa này không phải là hiện tại, Snape cần cũng không phải là đóa hoa của nó.
Ngu Đạt chẳng qua là chỉ nhận thức loại ma quỷ lan này ở trong sách, thảm thương chính là người kia một khi không tìm hoa cậu căn bản cũng không thể nhìn ra loại cây này. Cho nên cậu cũng chỉ có thể đi theo phía sau Snape không ngừng phóng thích thuật trôi nổi cho hắn.
Không cần ở trong địa hình gập gềnh bấp bênh của rừng rậm để tìm đường đi, đối Snape mà nói thì thuận lợi hơn rất nhiều, hắn căn bản là không cần chú ý tình hình dưới lòng bàn chân của mình, chỉ chuyên tâm tìm ma quỷ lan là được.
Cửa hàng cung cấp kia tuy rằng cung cấp bản đồ, nhưng là thực rõ ràng vị trí trước kia ma quỷ lan sinh trưởng đã bị ngắt lấy không còn một mảnh. Snape không thể không tại phụ cận hoặc là những địa phương có cùng điều kiện sinh trưởng tìm kiếm.
Ngu Đạt luôn luôn chú ý trên người Snape để phóng thuật trôi nổi, sau đó thỉnh thoảng cậu cũng sẽ nhìn khắp nơi, hy vọng có thể nổi lên vận may phát hiện ma quỷ lan.
Đương nhiên loại chuyện này là tuyệt đối không thể chỉ bằng vào vận khí phát hiện, Snape cẩn thận sưu tầm như vậy, làm sao có thể cho cậu vận khí tốt phát hiện cá lọt lưới.
Tại bên trong Rừng rậm hắc ám buồn tẻ tìm kiếm là chán nản, bọn họ từ giữa trưa vẫn luôn tìm cho đến khi thái dương xuống núi cũng chỉ mới phát hiệnmột gốc cây giấu ở một khối tảng đá lớn mà thôi.
“Một gốc cây đủ sao?” Ngu Đạt cau mày nhìn ma quỷ lan trên tay Snape còn dính bùn đất, khi loại ma quỷ lan này không nở hoa thì không có gì khác biệt với các loại cỏ khác, Snape thế nhưng còn có thể nhận ra.
“Không đủ, ngày mai lại tìm.” Snape ngẩng đầu hoạt động cổ một chút, quay đầu đối Ngu Đạt nói: “Hôm nay nghỉ ngơi, ánh sáng quá mờ.”
Snape ở trên bản đồ làm dấu hiệu ở những địa phương đã đi qua liền cùng Ngu Đạt tìm một gò đất gần nguồn nước để xây dượng cơ sở tạm thời.
Kia thật là xây dựng cơ sở tạm thời, khi Snape xuất ra một cái lều trại, Ngu Đạt còn thực kinh ngạc.
Cậu còn tưởng rằng muốn ăn ngủ ngoài trời, không nghĩ tới Snape thế nhưng còn mang theo lều trại.
Snape cười nhạo nhìn thoáng qua Ngu Đạt đang biểu hiện như người nhà quê: “Thế giới kia của các cậu ngay cả một cái lều trại ma pháp cũng không có sao?”
“Có phổ thông lều trại.” Ngu Đạt tò mò nhìn Snape đem lều trại đặt ở trên mặt đất, quơ quơ đũa phép, lều trại liền tự động mở ra.
Snape dẫn đầu cúi đầu đi vào trong lều, Ngu Đạt cũng theo sau.
Không gian bên trong so với nhìn từ bên ngoài thì lớn hơn rất nhiều, có giường, bàn ghế đơn giản. Tuy rằng cũng không tính xa hoa, những là ở điều kiện lữ hành bên ngoài đã là rất đầy đủ rồi.
Ngu Đạt nhìn bên trong lều trại chỉ có một chiếc giường, yết hầu không khỏi nuối một cái.
Cậu hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: “Chỉ có một cái giường, buổi tối ngủ như thế nào?”
Snape nhìn cậu một cái, vươn tay cầm lấy một cái chén trên bàn, trực tiếp bắt nó biến thành giường.
Ngu Đạt nhìn một màn này, âm thầm tiếc hận một chút.
“Hiện tại có hai cái giường.” Snape bình tĩnh nói, “Cậu mang theo thảm sao?”
“Mang theo.” Ngu Đạt từ trong ba lô trò chơi của mình lấy ra một cái gối đầu lông chim cùng một cái thảm lông. Tuy rằng cậu không biết Snape có lều trại nhưng là để chuẩn bị cho ăn ngủ, cậu vẫn mang theo chăn màn gối đệm để đi ngủ.
“Thực tốt.” Snape gật đầu.
REVIEW 70