“Ron, ” Molly hướng về phía cậu bé này lớn tiếng nói “Nhìn xem tóc của con… Nhanh đi gọi ba ba của con, tí nữa hắn còn muốn mang Harry đi Bộ Pháp Thuật đâu.”
Molly bất đắc dĩ nhìn một đầu tóc hồng lộn xộn của Ron.
“Em muốn đi Bộ Pháp Thuật? ” Ngu Đạt nhìn Harry.
Vốn đang mang theo mỉm cười Harry mặt nhất thời liền xụ mặt xuống, y nhíu nhíu mày “Bộ Pháp Thuật muốn thẩm phán em.”
“Vì cái gì, ” Ngu Đạt ngoài ý muốn cực kỳ, cậu bé này rốt cuộc là phạm tội gì? Thế nhưng nghiêm trọng đến mức muốn một cơ quan tương tự như Chính phủ là Bộ Pháp Thuật phải đích thân thẩm phán.
“Bởi vì em sử dụng ma pháp ở ngoài trường học.” Harry nói, sau đó y khẩn cấp biện giải, “Nhưng là, đó là bởi vì có Giám ngục Azkaban tập kích chúng em, ”
Arthur tiên sinh của nhà Weasley xuất hiện, hắn nói, “Đừng lo lắng Harry! Chuyện này sẽ làm rõ ràng, bọn họ không thể bởi vì chuyện này liền khai trừ cháu.”
Quy đinh tiểu phù thủy khi ở ngoài trường, ngày nghỉ không thể sử dụng ma pháp Ngu Đạt là mấy ngày hôm trước mới biết được.
Cậu vẫn cảm thấy cái điều lệnh này thực không thể nói lý, không cho sử dụng đũa phép cùng ma pháp, phù thủy nhỏ như vậy còn như thế nào tập luyện thần chú đã được học ở trường đâu?
Người nhà của Molly rất có bản lĩnh khiến cho không khí náo nhiệt lên.
Dưới sự thúc giục không ngớt của Molly, Arthur lang thôn hổ yết ăn xong bữa sáng của hắn, sau đó vọt tới trên lầu đi thay một thân tây trang cùng đồng dạng xuyên tây trang áo khoác —— không thế nào vừa người Harry từ cửa trước đi ra ngoài.
Ron cùng cô bé gọi Hermione lo lắng nhìn theo bọn họ rời đi.
“Đừng lo lắng, không có việc gì.” Y chính là nhân vật chính đả bại đại ma vương, tuy rằng nhìn có việc, nhưng là cuối cùng hẳn là đều sẽ giải quyết.
Ngu Đạt an ủi hai cái thiếu niên.
Sự thật giống như Ngu Đạt phỏng đoán, cứ việc đã trải qua một phen khúc chiết, nhưng là Dumbledore đúng lúc chạy tới phòng thẩm phán.
Sau khi trở về, trên mặt Harry cuối cùng là lộ ra khuôn mặt tươi cười, cùng các bằng hữu đồng thời thật vui vẻ chuẩn bị sách giáo khoa cho năm học mới.
Bởi vì hắc ma đầu kia, hiện tại Harry cũng không thể một mình xuất hiện ở nơi có nhiều người, nhưng là Ron sẽ giúp y mua trở về, mà Hermione thì ở lại Black nhà cũ bồi bằng hữu của nàng.
Hermione có một con mèo tên là Crookshanks.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy con mèo này Ngu Đạt còn tưởng rằng nó lại là một nguòi hóa thú vì con mèo đó vô cùng thông minh.
Crookshanks ở trong đồng loại là loại hình tuyệt đối có thể nói là không nhỏ.
Nó có một bộ lông mềm mại xõa tung màu vàng nghệ.
Này đó đều vừa lúc chọt trúng điểm yếu của Ngu Đạt.
Cậu thích động vật co hình thể khá lớn.
So với cùng Hermione giao tiếp, cậu trước cùng Crookshanks chơi đùa.
Cậu triệu hồi ra linh miêu ma sủng của chính mình, đem Crookshanks ôm tiến đến trước mặt ma pháp sủng vật của cậu
“Miêu nha ” Crookshanks mở to sáng ngời ánh mắt nhìn con mèo đen màu đen đội chiếc mũ phù thủy trước mắt.
Linh miêu ma sủng không phải chân chính sinh vật, cho nên phản ứng tự nhiên không sinh động tự nhiên như Crookshanks, nó chính là dựa theo mục đích cũ chơi đùa đuôi của mình, không phản ứng Crookshanks.
Crookshanks cho dù có thông minh đến thế nào đi chăng nữa cũng vẫn là một con mèo, thấy trước mắt đồng loại không cùng nó chào hỏi, không để ý tới nó, nhất thời bất mãn chộp tới.
“Phốc ” Ngu Đạt phun cười.
Linh miêu ma sủng bị Crookshanks đặt ở phía dưới móng vuốt, cũng không giãy dụa, ngược lại là duỗi thắt lưng làm biếng
Crookshanks cảm giác nó bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nó phát ra một tiếng kêu mà loài mèo hay kêu khi sinh khí.
“Crookshanks! Crookshanks hư! Mau thả nó!” Hermione bị động tĩnh của Crookshanks kinh động, nàng xem đến con mèo bị Crookshanks đặt ở dưới chân, kinh hoảng chạy tới.
“Không quan hệ.” Ngu Đạt nhìn Hermione đem Crookshanks bế lên, “Đây bất quá là một cái ma pháp tạo vật, không phải chân chính mèo, sẽ không bị thương.”
“A? Phải không?” Hermione nghe vậy, lập tức cúi đầu nhìn linh miêu ma sủng không có việc gì, lộ ra ánh mặt nghiên cứu tò mò.
“Anh dùng nó cùng Crookshanks chơi.” Ngu Đạt giải thích.
“Đây là anh dùng ma pháp biến ra? Cùng loại với thần chú biến hình?” Hermione ngồi xổm xuống vuốt ve linh miêu cùng chân thật mèo không khác nhau tí gì.
“Là một loại ma pháp, bất quá loại này khá là tự do.” Ngu Đạt nhìn thiếu nữ tò mò đối với linh miêu sờ tới sờ lui.
“Nguyên lý của nó là cái gì? Dùng chú ngữ gì?” Hermione cảm thấy hứng thú ngẩng đầu, đối với Ngu Đạt bắt đầu đặt câu hỏi.
“…” Ngu Đạt một trận không lời gì để nói, triệt để bị vấn đề của vị tiểu thư này làm cho mê muội.
“Cái này là người khác nói cho anh, anh cũng không biết nguyên lý của hắn. Khi nào anh không cần xua tan nó là được, em xem.” Ngu Đạt nói xong giải tán sủng vật, linh miêu ngay tại trong tay nàng tiêu thất.
“A!” Hermione hưng phấn mở to hai mắt nhìn, “Anh không đọc chú ngữ!”
“Cái này không cần chú ngữ, đây chính là một cái đạo cụ.” Ngu Đạt nói xong, lại tại bên trong tò chơi ấn nút gọi về, linh miêu liền lại xuất hiện.
“Miêu nha…” Crookshanks đối linh miêu đột nhiên xuất hiện cùng biến mất có vẻ thực ngạc nhiên, con mèo này hiểu được linh miêu không là mèo thật sự. Nó tò mò dùng móng vuốt quơ quơ, tại linh miêu trên người gãi gãi.
“Crookshanks.” Hermione đem móng vuốt của Crookshanks lấy ra, chính mình trực tiếp sờ vào.
Này thật không hổ là một nhà …
Ngu Đạt bất đắc dĩ nhìn Hermione nghiên cứu.
“Nó ăn cái gì sao?”
“Không ăn.”
“Nó đi ngủ sao?”
“Không ngủ.”
“Gọi về nó, nó tồn tại tiêu hao ma lực sao?”
“Không cần thiết phải tiêu hao.”
“Vậy thời điểm anh, nó sẽ biến mất sao?”
“… Sẽ không.”
Ngu Đạt lau mặt, quả thực muốn cầu xin tha thứ với cô bé này.
Tại Hermione không ngừng nghỉ đặt vấn đề, cuối cùng là bọn nhỏ mua đồ trở về cứu vớt cậu.
“Em buổi tối có thể mang nó đồng thời đi ngủ sao?” Hermione ôm linh miêu chờ mong nhìn cậu.
Rốt cuộc vẫn là một cái thiếu nữ, linh miêu dễ thương luôn khiến cho rất nhiều tiểu thư thích.
“Anh thật xin lỗi, ma pháp tạo vật nếu cách anh quá xa hiệu quả của nó liền mất đi hiệu lực.” Ngu Đạt tiếc nuối nói với nàng.
Nếu không là bởi vì đây là buộc định, Ngu Đạt đều hận không thể đưa cho nàng, dùng để thoát khỏi những vấn đề dường như không bao giờ hết của nàng.
Đêm hôm đó cơm chiều lại vô cùng náo nhiệt, nơi có đôi song sinh vĩnh viễn cũng sẽ không tẻ ngắt.
Sáng ngày thứ hai, Ngu Đạt bị đánh thức bởi truyền thống gà bay chó sủa vào ngày khai trường của nhà Weasley.
Ngày này, người nhà này đều dậy rất sớm nhưng đến lúc ra cửa vẫn có người tìm đồ vật bị vứt bừa bãi.
Harry chung quanh vây quanh vài cái Thần sáng đang trong tình thế sẵn sàng đón quân địch, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Ngu Đạt, y cảm thấy thực xấu hổ.
Bất quá chính là đi đến trường học, cư nhiên sẽ có nhiều người như vậy đưa y đi nhà ga.
Chờ đến những người này đều đi rồi, Black nhà cũ triệt để yên tĩnh trở lại.
Ngu Đạt đang nghĩ trở lại độc dược chế tác gian, Snape đến.
“Y Đạt.” Snape kêu lên.
“Severus?” Ngu Đạt ngoài ý muốn nhìn hắn, thời gian này hắn không là hẳn là ở trường học sao?
“Thu thập hành trang của cậu.” Snape đi lên thẳng đến chủ đề, căn bản là lược bớt mất trọng tâm của cậu chuyện “Đến trước ngày nghỉ giáng sinh, cậu sẽ ở tại Hogwarts.”
“A?!” Ngu Đạt sợ ngây người.
Ngu Đạt như lọt vào trong sương mù, bị Snape thúc giục thu dọn đồ đạc.
May mắn cậu có ba lô trò chơi của chính mình, đem những đồ vật không cần đến đều nhét vào.
Dưới sự nhắc nhở của Snape, cậu đem nguyên cả bộ vạc của chính mình cũng mang theo.
Ngu Đạt cau mày, chịu đựng cảm giác khó chịu khi bị người mang theo di động
Snape mang theo cậu lập tức di động đến trước cửa trường Hogwarts.
Đây là lần thứ ba bị người mang theo, Ngu Đạt đã tốt hơn rất nhiều, không khổ sở giống như hai lần trước.
Snape ở một bên chờ cậu tốt hơn một chút, liền không nói được một lời, tiêu sái đi vào trường học.
Ngu Đạt nhanh chóng bắt kịp.
Đây là lần đầu tiên cậu chính thức đi vào Hogwarts.
Cậu đã nghe danh trường học này từ rất lâu, cậu biết cái trường học này chiếm diện tích siêu cấp lớn, so với bất luận trường đại học nào trên thế gian đều lớn hơn.
Cậu đã từng xem qua 《 Hogwarts một đoạn giáo sử 》 dùng để gϊếŧ thời gian, biết nơi này bao gồm một cái hồ, một tòa thành, còn có một mảnh Rừng Cấm.
Ngu Đạt không bị hành lý liên lụy, thực nhanh liền đuổi kịp Snape. Được hắn dẫn đường, xuyên qua hành lang thật dài, từ thang lầu lên tới vị với phòng làm việc của hiệu trưởng ở trên tầng 8.
“Chanh.” Snape nói với quái thú trước cửa phòng hiệu trưởng.
Quái thú kia lập tức liền nhảy ra.
Chờ đến khi Ngu Đạt cảm giác đã đi một đoạn đường cũng không tính là xa rốt cục tại lần thứ hai đến nơi này nhìn thấy lão hiệu trưởng. Cậu nhịn không được oán giận nói: “Này còn không bằng trực tiếp đi lò sưởi âm tường đâu!”
“Ha ha ha.” Dumbledore bị cậu đùa nở nụ cười.”Nhah ngồi xuống, Y Đạt.”
“Severus nói ta phải ở trong này nghỉ ngơi một học kỳ, này có thật không?” Ngu Đạt không thể chờ đợi được hỏi.
“Đúng vậy.” Dumbledore khẳng định nói.
“Chính là ta không phải không thể lộ diện ở nơi có nhiều người sao?” Ngu Đạt nghi ngờ hỏi.
“Trừ bỏ Black nhà cũ, Hogwarts là địa phương mà kẻ thần bí duy nhất vào không được.” Snape lẳng lặng nói.
REVIEW 31