CHƯƠNG 171: “THU HOẠCH” BẤT NGỜ CỦA DUMBLEDORE.
—o0o—
Bọn nhỏ vui cười như một nguồn sáng ấm áp nhất trong trời đông giá rét này, nhưng ở nơi không được chiếu sáng thì âm mưu đã bắt đầu triển khai.
Nhờ vào Aberforth, Dumbledore nhẹ nhàng cùng Moody đi tới bên cạnh một cái phòng trên tầng hai quán Đầu Heo, Moody, a không, phải nên gọi gã là Bartemius. Crouch là một Tử thần Thực tử trung thành, không thể nào chỉ dựa vào một hai câu nói của Peter đã dẫn gã đi gặp lord, nhất là với tình trạng hiện tại của lord, chỉ có vài Tử thần Thực tử trung thành nhất mới biết, mà đó cũng được Bartemius coi là một loại vinh quang.
“Peter, mi nói mi là Tử thần Thực tử…” Vẫn là giọng nói khàn khàn của Moody, năm tháng ở Azkaban khiến Bartemius học được cách cẩn thận, dù bây giờ gã đứng một mình cùng với Peter, nhưng gã vẫn mang dáng vẻ của Moody.
Peter nghe vậy không hề do dự vén lên tay áo trái, trên cánh tay gã, một con rắn dữ tợn đang chui ra khỏi đầu lâu. “Ta có một tin tức quan trọng cần phải báo cáo với lord.” Gã vừa thả tay áo xuống vừa nói.
Dumbledore ở bên cạnh cố gắng nhận ra giọng nói trong phòng, Moody khàn khàn, Peter khô khốc… không đúng, dường như trong phòng còn có sự hô hấp của người thứ ba.
“Vì sao ta phải tin mi? Vì sao nhiều năm như vậy mi vẫn không hề xuất hiện.” Bartemius không nói tiếp, dù gã cũng rất tò mò về tình báo trong miệng Peter, nhưng gã sẽ không tự hành động nếu không có lệnh của lord.
“Mi chắc không biết ta là một Animagus không đăng ký.” Peter không hề nao núng, gã bán đứng bạn thân của mình, bán đứng mọi thứ của mình, nhất là khi bị Lucius tra tấn tinh thần trong một thời gian rất dài, hiện tại Peter đã không còn là kẻ nhát gan nhất trong Nhóm Đạo tặc Gryffindor nữa, cố chấp, tra tấn và lo lắng hãi hùng trường kỳ khiến tính cách gã từ cực đoan bên này hướng sang cực đoan bên kia – hiện tại gã đã mang ý vò đã mẻ lại sứt, dù sao Remus gã mong nhớ vĩnh viễn sẽ không trở về, mà James và Sirius gã sợ hãi cũng đã biến mất.
“Ta biến thành một con chuột tránh ở gia đình phù thủy, để tìm thời cơ kiếm lord. Thậm chí ta còn đi theo con nhà họ tới Hogwarts, vào năm Kẻ Được Chọn nhập học, để gϊếŧ nó ngay khi có yêu cầu.” Peter nói đến đây, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, “Đều do bọn nhãi con nhà Malfoy kia, chúng dùng thủ đoạn nhốt ta lại, sau đó chính là Lucius Malfoy ép buộc và dụ dỗ…”
“Malfoy?” Bartemius cố ý ra vẻ giật mình, thật ra trong lòng đã sớm nguyền rủa Lucius.
“Đúng vậy, nhưng ta luôn giữ lòng trung thành với lord, gần đây chúng thả lỏng cảnh giác ta mới có cơ hội trốn thoát.” Peter bổ sung.
“Vậy vì sao mi lại tới tìm ta?” Bartemius uống một ngụm Thuốc Đa dịch trong bầu rượu của Moody, gõ cái chân giả của Moody xuống sàn nhà.
“Chúng đã nghi ngờ thân phận của mi,” Peter nói tới đây mang vẻ sung sướиɠ khi người gặp họa, “Vì thế ta mới trốn tới đó, ta không chỉ trốn được mà còn có thể báo cáo một ít hành động gần đây của biệt thự Malfoy.”
Sau khi nói xong, trong phòng im ắng một hồi.
“Ta muốn xin ý kiến của lord,” Bartemius do dự một chút, cuối cùng vẫn nói, “Mi cứ ở đây trước, ta sẽ tìm người liên hệ với mi.” Gã nghĩ nghĩ, lại bổ sung vài câu, “Khi không có ai mi vẫn nên giữ hình thái Animagus, dù sao một con chuột dơ bẩn sẽ dễ dàng bị người ta bỏ qua.” Gã châm chọc một chút.
Sắc mặt Peter hơi cứng lại, “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.” Gã cũng không nói gì thêm, dù sao giờ ngoài Chúa tể Hắc ám thì gã không thể đi đâu khác.
Ngay phòng bên cạnh khi Dumbledore cho rằng cuộc gặp gỡ này đã hoàn thành, còn lại chỉ cần nhìn chăm chú xem Peter có thể tìm được vị trí hiện tại của Tom hay không thì đột nhiên xảy ra sự cố. Tiếng hít thở của người thứ ba đột nhiên tăng mạnh, rồi liên tiếp là tiếng thần chú, mang theo tiếng kinh ngạc của Moody và sợ hãi không che dấu trong giọng nói của Peter, “S… Sirius!”
“Đừng gọi tên tao, mày gọi tên tao chỉ khiến tao cảm thấy ghê tởm!” So với mấy tháng trước, hiển nhiên Sirius càng gầy hơn, áo chùng phù thủy rộng thùng thình khoác trên người anh, như là một cây gậy đang được bọc bởi một cái túi rất to, mắt của anh hõm sâu xuống, ở dưới là quầng mắt đen sậm.
“Sirius, mi lại tự dâng mình lên cửa!” Bartemius, không, Moody trực tiếp giơ đũa phép mình lên, công bằng chỉ vào vị trí tim của Sirius, “Còn mi nữa, Peter Pettigrew, không phải mi đã chết rồi sao? Sao giờ lại còn sống? Ta sẽ tóm hết lũ chúng bay vào Bộ Pháp thuật!” Gã chính nghĩa nói mấy câu mà phủi sạch âm mưu với Peter vừa nãy, chỉ cần không có chứng cứ, ai cũng không tin Thần Sáng cũ, trợ lý hiệu trưởng Hogwarts cũ, thành viên Hội Phượng Hoàng sẽ có âm mưu với một Tử thần Thực tử cả?! Dù sao, bí mật trên cánh tay Peter không thể che đi được.
“Phi, đừng có mà giả vờ làm người tốt, mi khiến ta phải ghê tởm!” Sirius không hề nhìn Moody, anh dùng đũa phép trong tay chỉ vào Peter, “Mày cái đồ phản bội, nếu mày còn một xíu lương tri thôi thì mày hãy cùng tao bắt lấy Moody giả này, rồi đi tự thú.”
“Hahahahaha!” Peter chợt cười phá lên, nhưng tiếng cười của gã ngập tràn nhát gan và điên cuồng, “S… Sirius cậu đùa gì vậy, tôi chỉ trung thành với… lord.” Khi đối diện với Sirius, Peter vẫn nêu cao tuyên ngôn trung thành với Chúa tể Hắc ám, đương nhiên gã hận James và Sirius, nhưng gã cũng sợ họ, James và Sirisu đại diện cho thời gian gã bị mọi người khinh thường, đại diện cho phần thất bại nhất trong cuộc đời của Peter.
“Crucio!” Sirius ác ý mở miệng, một Lời nguyền Hành hạ đánh thẳng vào Peter, trong mắt anh, xẹt qua một tia sáng đỏ.
“Expelliamurs!” Moody cũng ra tay, nhưng Sirius linh hoạt hơn, chỉ có Peter sau khi bị trúng Crucio thì cuộn mình trên sàn nhà.
Ở phòng bên cạnh khi nghe tiếng gọi “Sirius” từ Peter thì Dumbledore hoàn toàn khϊếp sợ, cả năm Sirius chỉ xuất hiện tại Hogwarts một lần rồi biến mất, một thời gian dài như vậy, rốt cuộc Sirius đã đi đâu? Và cả, làm sao anh ta biết hôm nay Bartemius và Peter sẽ gặp nhau ở đây?
Một câu nối một câu, Dumbledore day trán, trong khoảng thời gian ngắn, cụ không thể nào làm trống đầu óc. Chậm chạp như vậy, phòng bên cạnh đã đánh nhau, Dumbledore hít sâu một hơi, nói đến nói đi, Sirius cũng là ba đỡ đầu của Harry, hiện giờ Harry đã càng lúc càng tránh xa Gryffindor, một ba đỡ đầu thuộc về Gryffindor cũng đủ sức lôi kéo, dù sao Harry rất coi trọng mối quan hệ gia đình.
Nghĩ vậy, Dumbledore đá văng cửa, “Expelliarmurs!” Phù thủy trắng mạnh mẽ dùng thần chú giải giới thu thập Moody giả.
Gần như là cùng lúc, Sirius nhảy về phía Peter. “Ưm ưm ưm”, cổ họng Peter khẽ kêu, Sirius không hề để ý, trước khi mọi người kịp phản ứng thì hắn đã bóp chết Peter bằng phương pháp hoàn toàn không thuộc về phù thủy.
“Petrificus Totalus, Stupefy, Silencio.” Dumbledore dùng vài thần chú khống chế Moody vẻ mặt phẫn hận, thần chú tĩnh âm cuối cùng là vì bảo vệ Sirius, quán Đầu Heo là một nơi cực kỳ phức tạp, dù là Aberforth cũng có lúc sơ hở.
“Sirius, con trai của ta, anh vẫn quá lỗ mãng.” Dumbledore hít một hơi dài, sau đủ các thần chú kiểm tra thì Peter Pettegrew đã chính thức chết.
“Hiệu trưởng Dumbledore, tôi báo thù cho James, rốt cuộc tôi đã tự tay gϊếŧ chết kẻ phản bội kia, hahahahaha!” Sirius vừa cười, từ hốc mắt chảy ra hai hàng nước mắt.
“Con trai của ta, anh gϊếŧ Peter như vậy còn sự trong sạch của anh thì sao?” Đôi mắt sau cặp kính nửa vầng trăng của Dumbledore lóe lóe, cụ cũng không nói làm sao mình biết chuyện năm đó, xem ra Sirius cũng không để ý.
“Không sao cả, hiệu trưởng Dumbledore, từ mười mấy năm trước tôi đề nghị kẻ phản bội này làm người giữ bí mật của James và Lily thì mục đích sống duy nhất của tôi chính là báo thù.” Giọng Sirius có vẻ yếu ớt vì cảm xúc cực buồn và cực vui cùng ập tới.
“Đừng nói vậy,” Dumbledore do dự một chút, vẫn đặt tay mình lên vai Sirius, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Tôi nhớ năm đó James đã mời anh làm ba đỡ đầu của con anh ấy, anh còn có Harry, Harry cần anh.” Cụ thấm thía nói.
Sirius như được cổ vũ, “Hiệu trưởng Dumbledore, thật sự Harry sẽ muốn gặp tôi chứ?” Anh hy vọng nhìn người sau.
“Đương nhiên rồi, vậy đi, chờ tôi xử lý xong chuyện Moody thì anh theo tôi về Hogwarts.” Dumbledore nhanh chóng nảy ra một ý trong đầu, nếu sau dạ hội Giáng sinh “đưa” một người thân làm quà cho Harry, vậy chắc chắn sẽ kéo gần khoảng cách giữa họ. Hơn nữa dựa vào lòng trung thành của Sirius với Gryffindor, tương lai Harry chắc chắn sẽ đứng bên Gryffindor.
“Hiệu trưởng Dumbledore, tôi sẽ không tạo thêm rắc rối cho ngài chứ? Dù sao thì tôi đã lỗ mãng gϊếŧ chết Peter…” Sirius cúi đầu như sám hối.
“Không sao cả, con trai của ta, anh chỉ là phạm phải sai lầm mà phần lớn mọi người đều phạm phải.” Nếu đã hiểu rõ, việc chính của Dumbledore là an ủi Sirius, còn sau này, nếu “giáo sư Moody” biến mất thì Hogwarts vẫn cần một vị “giáo sư Moody”.
Merlin biết, nếu chức vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám này xảy ra vấn đề gì thì đám người ban giám đốc kia có lẽ sẽ gây trở ngại cho cụ mất.
Dù được công nhận là phù thủy trắng vĩ đại nhất thế kỷ này thì không thừa nhận cũng không được, khi cụ không chú ý, sự quản lý Hogwarts của cụ đã không còn cẩn thận như trước.
“Thật sự cảm ơn ngài, hiệu trưởng Dumbledore. Tôi chắc chắn sẽ đợi tin tức của ngài, ôi, quả thực tôi không biết nên nói gì, tôi… tôi lại có thể công khai về Hogwarts.” Lần đầu tiên trên mặt Sirius mang sắc thái của người sống, khi nhắc tới Hogwarts thì giọng điệu anh ngập tràn hoài niệm, thật giống như nơi đó mới là nhà mình vậy.
“Ôi, con trai của ta, đương nhiên, nhưng điều đầu tiên anh cần làm là chăm sóc tốt chính anh, tôi cũng không hy vọng để Harry nhìn thấy dáng vẻ không đủ dinh dưỡng của ba đỡ đầu mình đâu.” Phù thủy trắng cười cười nói đùa, hôm nay cụ hết sức hài lòng.
Khi Dumbledore mang theo Bartemius hôn mê rời khỏi, khóe miệng Sirius mới nhếch lên, lộ ra nụ cười giả dối quen thuộc, “Đừng nghĩ nữa, đứa trẻ kia đã tự nói, nó không cần mi.” Giọng nói thuộc về Sirius nói ra những lời của người khác. Đầu hắn chậm rãi cúi xuống, khi hắn ngẩng lên thì cả gương mặt cũng không còn giống nữa, nhất là đôi mắt đỏ tươi kia, tràn đầy nắm chắc. Đăng bởi: admin