Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 67: Ngoại truyện 2.6 (H)

Hai giờ sáng, khu dân cư lặng ngắt như tờ, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy ở một căn biệt thự nào đó cửa sổ sáng đèn vẫn có một vài âm thanh lạ.

"Không được... Ưm ha... Không muốn nữa..."

Một chân Tưởng Thiếu Diễm bị nhấc cao gác lên vai Uông Triết, chân còn lại bị đè chặt không thể trốn thoát, đón nhận từng cú đâm thúc mà liên tục trôi xuống mạn giường, đầu sắp chạm đất lại được Uông Triết kéo về, mặc sức nhào nặn bờ mông săn chắc của hắn, dương v*t thô dài trong cơ thể sang lần thứ ba vẫn bừng bừng sức sống đâm chọc bừa bãi.

Tưởng Thiếu Diễm treo ngược người, mặt đỏ ửng một cách mất tự nhiên vì sung huyết, toàn thân bị cơn nóng phát tình hành hạ nóng hầm hập, nhưng nóng nhất vẫn là lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng xộn xạo theo những cú thúc ở trong bụng, không chảy ra được, trướng phát khϊếp.

Từ lúc bắt đầu Uông Triết đã bị tác dụng của thuốc cuốn trôi lý trí, không hề dịu dàng như bình thường, cắm vừa mạnh vừa sâu hệt như muốn xuyên thủng hắn.

Tư thế này thật sự quá khó chịu, Tưởng Thiếu Diễm bực mình gạt bàn tay đang nắm mông mình: "Bỏ ra... Hức ưʍ... Đừng sờ..."

Hắn chỉ muốn Uông Triết rũ bỏ mối băn khoăn tận hưởng thỏa thê một lần, đâu ngờ mình lại bị ép thảm thế này, theo kế hoạch quyền chủ động rõ ràng nên thuộc về hắn, cớ sao lại rơi vào tình cảnh bị động như hiện giờ?

Tưởng Thiếu Diễm vẫn muốn vùng vẫy thoát khỏi trói buộc, Uông Triết không chút nể tình giữ chặt cái tay khua loạn xạ của hắn, lôi hắn dậy đặt hắn ngồi lên người, mình thì dựa đầu giường.

Chát!

Uông Triết tét mạnh mông hắn.

"Đệt mợ anh!" Tưởng Thiếu Diễm đau ứa nước mắt, nhưng hai tay bị bẻ ra sau không thể đánh lại người trước mặt.

Ánh mắt Uông Triết tối sầm đáng sợ, nhấc tay tét thêm một cái giòn tan, bờ mông trắng nõn lập tức xuất hiện dấu ngón tay đỏ bừng,

Trước nay khi quan hệ Tưởng Thiếu Diễm chưa bị bắt nạt không thương tiếc thế này bao giờ, lầm bầm chửi: "Mẹ nó anh... Anh đánh lần nữa xem... Đệt..."

Uông Triết lặng thinh không nói, màu mắt tối không thấy đáy, bàn tay to bấu chặt eo hắn thúc mạnh vào nơi sâu nhất, đồng thời lại tét một cái.

Tưởng Thiếu Diễm hít thở không thông, chưa kịp thở lấy hơi đã bị giữ eo thúc từ dưới lên một cách hung dữ, cơ thể không ngừng xóc nảy, mông bị tét hết cái này tới cái khác.

Hắn cắn chặt môi không cho lời xin xỏ bật ra, cắn đến nỗi môi trắng bệch nhễ nhại mồ hôi, song lúc này Uông Triết đã phát cuồng không có mảy may thương xót, dương v*t thô cứng như mỏ hàn đâm vào nơi sâu nhất xong thì nghiền ép nơi nhạy cảm một cách xấu xa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào lúc đầu hòa cùng dịch thể của omega chảy ra ngoài, chỗ kết hợp dính nhớp ướt dầm dề.

Tưởng Thiếu Diễm run rẩy khắp người, đùi run lẩy bẩy, đôi mắt ướt nước dại cả đi, mấy phút sau rên lên một tiếng bắn ra dịch loãng, lần thứ tư bị cắm bắn trong đêm nay.

Dù đang phát tình thì làʍ t̠ìиɦ điên cuồng liên tục thế này cũng đủ khiến omega chết gục.

"Không được... Thật sự không được đâu... Anh... tha cho em đi..."

Hắn xụi lơ nằm sấp trên l*иg ngực nóng rực mướt mồ hôi của alpha nhà mình, cuối cùng cũng hiểu nói nặng lời không có tác dụng, Uông Triết đã bị ham muốn chi phối rốt ráo, không hề ảnh hưởng bởi lời dọa dẫm, hắn đành chuyển sang nài nỉ mềm mỏng, hy vọng có thể gợi lên một chút dịu dàng thương yêu của anh ngày trước.

Hình như cách này có hiệu quả, Uông Triết dừng động tác dưới người, giữ cằm ép hắn ngẩng đầu, môi lưỡi quấn quýt, cánh môi cả hai đều bị mυ'ŧ sưng đỏ.

Hôn mãi hôn mãi, Tưởng Thiếu Diễm bỗng cảm nhận được tay Uông Triết men dọc sống lưng mình sờ xuống khe mông, mang theo cảm giác run rẩy. Mông hắn mới bị đánh đỏ bừng vừa đau vừa tê, bây giờ chạm nhẹ đã run, bàn tay to của Uông Triết lại phủ lên ra sức nhào nặn thành đủ hình dạng.

"Ức... không..." Tưởng Thiếu Diễm bị chặn môi không thể thốt ra câu kháng nghị, cơ thể cũng kiệt sức không nhấc nổi ngón tay.

Hai tay Uông Triết banh hai cánh mông đỏ bừng phơi bày lỗ sau bí mật, để dịch thể bên trong chảy ra nhiều và nhanh hơn, sau đó dương v*t thô dài vùi ở trong đổi góc độ khác, chậm rãi mà quyết đoán đâm từng chút vào khoang sinh sản.

Xúc cảm của dương v*t mài miết vách trong nóng bỏng rõ mồn một, cơ thể Tưởng Thiếu Diễm co giật trước kɧoáı ©ảʍ khác thường, mặt kìm nén đỏ bừng, vành mắt ầng ậng nước vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Thôi xong... Bây giờ alpha của hắn mới bắt đầu nghiêm túc, hắn sắp bị chơi chết thật rồi...

Hắn thử giãy chết lần cuối, cất tiếng xin xỏ: "Anh ơi... em không được rồi... Lần sau lại cho anh vào mà... xin anh..."

Đáng tiếc xin xỏ vô ích.

Hắn lại được đặt lên mặt giường mềm mại ẩm ướt, túm chặt ga giường đã nhăn nhúm, hai chân gập lên ép trước ngực hứng chịu một đợt tấn công dữ dội mới.

"Hức ưʍ... ha a... đồ đểu..."

Nước mắt cuối cùng cũng rơi vì những cú va chạm, Tưởng Thiếu Diễm - người từ sau năm tám tuổi đã không còn khóc - giờ phút này đang nức nở rêи ɾỉ và la lối khàn cả giọng không màng hình tượng, nhưng Uông Triết mất lý trí chỉ biết miệt mài cày cấy, thở dốc nặng nề, đôi mắt sâu hun hút như con sói đói từ đầu đến cuối đều ghim thẳng người hắn, chừng như đang thoải mái tận hưởng con mồi ngon miệng mình thèm thuồng đã lâu.

Cơn nóng phát tình của omega đều được pheromone quá đỗi mạnh mẽ đáng sợ của alpha đàn áp không dám tự phụ, ngoan ngoãn cúi đầu quy phục, mặc nó hoành hành ngang ngược.

Tưởng Thiếu Diễm bị lật người đè lên giường làm tiếp, mông đã đau nhói khó lòng chịu đựng, lấy chút sức lực cuối cùng giãy giụa bò về trước, nhưng Uông Triết dễ dàng túm cổ chân hắn kéo về lấp đầy cơ thể.

"Hức... Em ghét... Ưm ưʍ..."

Miệng hắn bị bàn tay to bịt kín làm lời nói kẹt trong cuống họng, song nước bọt và nước mắt lại chảy đầy tay Uông Triết.

Khi dòng thác nóng rực đổ vào khoang sinh sản, Tưởng Thiếu Diễm đã khóc sưng mắt, người co giật liên tục, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không đỏ, lỗ sau bị cᏂị©Ꮒ không khép lại được, sưng tấy đáng thương, đùi non và trước ngực toàn dấu vết ân ái do bị cắи ʍút̼, rặt một vẻ bị chơi hỏng.

Vì cổ họng sử dụng quá độ, cộng thêm cơ thể mất nhiều nước nên bây giờ đã khô tới nỗi chỉ có thể nặn ra một hai chữ từ cuống họng:

"Khát..."

Uông Triết nhìn chằm chằm omega xinh đẹp quyến rũ khiến người ta phát cuồng của mình, hít sâu một hơi pheromone ngọt ngào nồng đậm trong không khí, cuối cùng cũng rút dương v*t vẫn cứng ngắc cắm ở trong đã lâu, lau thứ dính bên trên đi rồi dí trước mặt Tưởng Thiếu Diễm.

Tưởng Thiếu Diễm trợn mắt không thể tin.

Hắn không kịp chửi "cút" đã bị nắm lấy cằm, dương v*t thô dài đâm vào chặn tất thảy lời muốn nói.

Khoang miệng khô khốc bị ma sát nhiều lần sắp bốc cháy đến nơi, dương v*t chọc sâu nơi cổ họng, hắn muốn nôn khan nhưng không thể nhổ ra, chỉ có thể há hết cỡ đón nhận.

Uông Triết không chút thương xót bắn trong miệng hắn, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình xoa dịu cơn khát cho hắn, Tưởng Thiếu Diễm sôi máu muốn chửi đổng mà miệng bị tưới nước dinh dính, quen thói nuốt xuống bụng, chưa nuốt xong Uông Triết đã ôm hắn dậy hôn tới tấp.

Cả trên lẫn dưới của Tưởng Thiếu Diễm đều chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhếch nhác không thể tả, một chút sức phản kháng cũng không có, chỉ đành mặc kệ môi bị mυ'ŧ tê dại. Thứ thô to nóng bỏng lại đâm vào, lỗ sau ướt nhẹp cầm lòng chẳng đặng co rút kẹp chặt, nịnh nọt lấy lòng mời dương v*t hung hãn ở lại.

Ở trên giường Uông Triết chưa từng mãnh liệt thế này, y như phát điên vậy, đâm cực kỳ mạnh, tiếng bạch bạch không ngừng vang bên tai. Tưởng Thiếu Diễm bị làm mà dần mất ý thức, há miệng không kìm được nước bọt chảy ra, nước mắt lem đầy mặt, khóc đứt cả hơi.

Hắn sợ thật rồi, sợ bị làm chết trên giường, thút thít xin tha mãi: "Uông, Uông Triết... đừng... hức ưʍ... Anh ơi... chồng ơi... em chết mất..."

Nhưng Uông Triết hoàn toàn làm ngơ đôi mắt khóc đỏ hoe và cảm xúc suy sụp của hắn, một lần nữa đặt hắn nằm sấp xuống giường, mang theo pheromone đáng sợ khiến người ta phát run đè lên từ phía sau, ghìm hai tay hai chân hắn, đoạn cúi đầu há miệng, răng nhọn cắn tuyến thể trên cần cổ của omega.

Đến tận đêm nay, Tưởng Thiếu Diễm mới sâu sắc nhận ra bình thường ở trên giường Uông Triết dịu dàng và kiềm chế nhường nào.

Về sau hắn đã không đếm được là mấy thứ mấy, chỉ nhớ mang máng mình thật sự thiếu nước quá mức, nước mắt cũng không có mà chảy, khàn giọng khóc không ra nước mắt cầu xin rất lâu, bấy giờ Uông Triết mới bế hắn vào bếp đút nước bằng miệng cho, sau đó lại đè hắn lên bệ rửa, làm từ bếp ra phòng khách, từ phòng khách đến phòng thay đồ.

Trong phòng thay đồ, hắn bị xách đến trước gương trói tay sau lưng quỳ trên sàn như hôm trước hắn đã nói, nhìn bản thân bị làm chết đi sống lại, thậm chí còn cực kỳ nhục nhã tiểu ngay trước mặt Uông Triết, hắn không chịu nổi giày vò ngất đi rồi lại bị ** tỉnh, tỉnh rồi lại bị ** ngất đi.

Hết lần này đến lần khác, ròng rã sáu giờ đồng hồ.