Cố Linh Kiệt vội vàng quay người lại, một ông lão đầu tóc bạc trắng đã đứng ở vị trí của ông ta. Đó chính là Từ Ngọc Cường lão nhân, thời điểm mấu chốt, Từ Ngọc Cường lão nhân đã đẩy Cố Linh Kiệt ra khỏi phạm vi công kích của cự thú, nhưng bản thân mình lại vì thế mà hướng về phía cái đuôi của cự thú càng gần hơn.
Chỉ còn một giây nữa là cái đuôi khổng lồ sẽ đập lên người Từ Ngọc Cường lão nhân, đến lúc này, Từ Ngọc Cường lão nhân đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, trong lòng chỉ có sự căm phẫn tột độ.
“Đồ súc sinh đáng chết!” Ánh mắt Từ Ngọc Cường lão nhân tràn đầy sát khí, sau đó thân thể lập tức tự mình nổ tung! Tiếc là uy lực tự bạo của Từ Ngọc Cường lão nhân lại không hề gây thương tổn đến cự thú Thương Long, chỉ khiến tốc độ của nó giảm đi một chút.
Sau Đường Chính Lâm, vị tổ phó thứ hai của Long Tổ- Từ Ngọc Cường lão nhân cũng chết!
“Không!” Hoàng Thừa Quốc ở bên cạnh, nhìn Từ Ngọc Cường lão nhân tự bạo thành sương máu thì rơi nước mắt.
Hoàng Thừa Quốc, Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân từ trẻ đã bắt đầu ở bên nhau, tới giờ cũng đã mấy mươi năm rồi. Lúc trước Đường Chính Lâm đã chết, bây giờ lại đến Từ Ngọc Cường lão nhân, chỉ còn lại một mình Hoàng Thừa Quốc.
Cố Linh Kiệt cũng rơm rớm nước mắt, Từ Ngọc Cường lão nhân vì ông ta mà chết. Ông ta là đồ đệ của Từ Ngọc Cường lão nhân.
Ở những thế lực khác, hai cường giả cấp S của Liên minh chúng thần, một cường giả cấp S của liên minh châu Âu và tất cả cường giả của liên minh châu Âu đã chết!
Hai mươi mấy cường giả cấp S lập tức chết hơn một nửa!
“Từ Ngọc Cường lão nhân đã chết! Ellen đã chết...”
Tất cả mọi người đều rơm rớm nước mắt nhìn những người đã tử vong. Nhóm người Long Kinh Thiên hoàn toàn không phải đối thủ của con cự thú này. Mọi người có thể đoán được kết cục như thế nào rồi.
Đây là một thảm họa của con người.
Ở huyện A, cha mẹ Dương Thiên căng thẳng nhìn màn hình, những cường giả liên tục tử vong. Bây giờ số người còn lại, bao gồm cả Long Kinh Thiên và Dương Thiên cũng chưa đến mười người.
“Không được! Con cự thú kia quá mạnh mẽ! Tôi phải gọi điện thoại bảo Tiểu Thiên trở về!” Thẩm Tân Lan vô cùng hoảng loạn, hai tay run rẩy cầm điện thoại, muốn gọi cho Dương Thiên.
“Bốp!”
Đột nhiên, Dương Gia Quốc giật lấy điện thoại trong tay Thẩm Tân Lan, ném thật mạnh xuống đất, điện thoại lập tức vỡ tan tành!
Thẩm Tân Lan nhìn Dương Gia Quốc, lúc này vẻ mặt Dương Gia Quốc vô cùng nghiêm túc: “Tiểu Thiên đang chiến đấu vì tất cả loài người chúng ta. Cho dù nó chết cũng chết trong vinh quang!”
“Nhưng... Nhưng... Tôi không muốn con trai của chúng ta phải chết!” Thẩm Tân Lan ngẩn người nhìn Dương Gia Quốc, sau đó lập tức khóc ầm lên, cả người xụi lơ ngồi sụp xuống đất.
“Mẹ, anh trai không đánh lại con quái thú to lớn này, có phải là sẽ bị nó gϊếŧ chết không?” San San ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà khóc nức nở.
“Không đâu! Anh trai con có bản lĩnh như vậy, nhất định sẽ không chết, không chết đâu!” Thẩm Tân Lan ôm lấy San San, không ngừng lẩm bẩm, nhưng nước mắt không khống chế được mà rơi đầy mặt.
Dương Gia Quốc siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm video, nước mắt lặng lẽ rơi, khóc không thành tiếng.
“Tiểu Thiên, con đang chiến đấu vì tất cả mọi người, nhất định không được bỏ cuộc!”
...
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào mấy người đang đứng trước mặt cự thú Thương Long. Những người này chính là hy vọng cuối cùng của Trái đất!
Cự thú 2000 mét mạnh mẽ không gì địch nổi, nhóm người Long Kinh Thiên giống như những con kiến, không lay chuyển được nó.
Ánh mắt Dương Thiên cũng lộ rõ vẻ nôn nóng. Bọn họ có nhiều người như vậy, nhưng liên thủ lại cũng không gây tổn thương được cho con cự thú Thương Long này. Đến bây giờ chỉ còn lại mười cường giả cấp S cuối cùng!
Cường giả cấp S của Hoa Hạ cũng chỉ còn lại bốn người: Long Kinh Thiên, Hoàng Thừa Quốc, Cố Linh Kiệt và Dương Thiên.
“Haizz, Tiểu Thiên, từ bỏ đi, các ngươi không phải đối thủ của cự thú cấp Tinh Vực đâu. Thực lực của cấp Tinh vực đã tiến hóa lên một trình tự mới, cấp S thua cấp Tinh vực một khoảng cách rất xa, các ngươi không phải đối thủ của nó đâu! Bây giờ chạy trốn vẫn kịp.” Huyền Hư đạo nhân nói.
“Cho dù chạy trốn thì cũng có thể trốn đi đâu được chứ?” Dương Thiên nói.
“Các ngươi lập tức quay trở lại Hoa Hạ, sau đó thu thập những xác phi thuyền, chỉ cần gom đủ là có thể trốn thoát khỏi hành tinh này rồi. Cho dù không thu thập nổi thì ngươi cũng có thể tạm thời trốn đi, sau đó chậm rãi thu thập xác phi thuyền. Chỉ cần rời khỏi hành tinh này là được, cự thú Thương Long mặc dù có thể bay trong vũ trụ nhưng tốc độ của nó không bằng tốc độ của phi thuyền đâu. Đến lúc đó ngươi có thể đưa cả người nhà của mình đi, cả nhóm Long Kinh Thiên nữa, bọn họ đều là tinh anh, chờ khi nào thực lực cường đại thì lại về!” Huyền Hư đạo nhân nói: “Tốc độ sinh sản của loài người mạnh mẽ lắm, chờ khi thực lực của các ngươi cường đại rồi, quay trở lại gϊếŧ chết cự thú Thương Long thì trái đất sẽ lại sinh sôi nảy nở thôi! Còn sống thì sẽ còn hi vọng, cho dù tất cả mọi người trên trái đất đều chết hết cũng không sao!”
Huyền Hư đạo nhân khuyên nhóm người Dương Thiên từ bỏ đối kháng với cự thú Thương Long. Những lời ông ta nói cũng có đạo lý, chỉ cần chiếc phi thuyền khổng lồ kia được sửa chữa thì hoàn toàn có thể đưa nhiều người rời khỏi đây.
Thực ra nếu trốn trên Trái đất thì cự thú cũng khó mà tìm ra tung tích của nhóm người Dương Thiên.