Uy Nhĩ thiếu gia đi tới bên cạnh Tần Ngữ Huyên, cười nói: “Cô gái xinh đẹp, cô cũng nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của tôi rồi đấy. Đến cả bang chủ bang Long cũng không phải đối thủ của tôi! Chỉ lát nữa thôi, ông ta sẽ phải chết ở đây! Còn cô sẽ vinh dự được làm nhân chứng!”
Tần Ngữ Huyên run rẩy cả người, cô biết người đàn ông này nói thật, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Người đàn ông ngoại quốc này đúng là vô pháp vô thiên, thậm chí còn không để bang Long vào mắt!
Chu Dật Phong đã không còn ôm hy vọng báo thù nữa! Chờ Lâm Kiến Sinh hoàn toàn thất bại, mấy người thủ lĩnh của bang Long, bao gồm cả chú cậu ta chắc chắn sẽ không chạy thoát.
Cậu ta đột nhiên nhớ tới lời mà Kim Lang đã nói: “Sau ngày hôm nay, bang Long sẽ không còn tồn tại nữa!”
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong lòng cậu ta lại tăng lên!
Lúc trước cậu ta còn cứng rắn chống cự, bởi vì nghĩ mình có nơi để dựa vào. Nhưng bây giờ chỗ dựa ấy đã lung lay sắp đổ,
Chu Dật Phong âm thầm suy nghĩ, không biết sau khi Uy Nhĩ thiếu gia tiêu diệt bang Long xong thì có tha cho cậu ta không?
Nghĩ đến đây, Chu Dật Phong cố nhịn đau đớn, bò tới bên cạnh Uy Nhĩ thiếu gia: “Uy Nhĩ thiếu gia... Xin... Xin lỗi anh, mọi chuyện lúc trước đều là lỗi của tôi, anh tha cho tôi có được không?”
Chu Dật Phong vô cùng chật vật, cầu xin anh ta.
“Dật Phong! Sao cháu có thể đi cầu xin bọn chúng chứ?” Chu Nhất Tiền trừng mắt nhìn Chu Dật Phong, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Ông ta cũng biết sau khi Lâm Kiến Sinh thất bại thì Uy Nhĩ thiếu gia này cũng sẽ không tha cho bọn họ! Nhưng mà, cường giả phải có tôn nghiêm của cường giả.
“Ha ha! Đây là bạn trai của cô đấy!” Uy Nhĩ thiếu gia nói với Tần Ngữ Huyên.
Tần Ngữ Huyên nhìn Chu Dật Phong, vẻ mặt không thể nào tin được.
Cô không ngờ Chu Dật Phong lại là người không có khí phách như vậy, lại có thể cầu xin Uy Nhĩ thiếu gia, quả thực làm mất hết mặt mũi của người Hoa Hạ.
Chu Dật Phong không dám nhìn Tần Ngữ Huyên. Trước đây Chu Dật Phong không sợ gì cả là vì có chú mình bảo kê.
Nhưng bây giờ đến chú cậu ta cũng khó giữ mạng, cậu ta chỉ đành tự tìm đường sống!
“Ha ha, tôi hỏi cậu, cậu có thấy tôi và cô gái xinh đẹp này xứng đôi không? Nếu trả lời hợp ý tôi thì tôi sẽ tha cho cậu!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.
“Xứng! Rất xứng!” Chu Dật Phong nghe thấy Uy Nhĩ thiếu gia nói muốn buông tha cho mình thì vội vàng trả lời.
“Hừ! Chu Nhất Tiền tôi không có cháu trai như cậu!”, Chu Nhất Tiền nhìn bộ dạng của Chu Dật Phong, tràn đầy tức giận!
Người khó chịu nhất lại là Tần Ngữ Huyên. Bây giờ Chu Dật Phong vẫn là bạn trai của cô, không ngờ lại không chút do dự bán đứng cô! Bây giờ xem như cô đã hoàn toàn nhận rõ bản chất của Chu Dật Phong này.
Trên sân vẫn đang diễn ra trận đấu giữa Lâm Kiến Sinh, Kim Cương Vương và Quyển Mộc Vương, nhưng cho đến lúc này, Lâm Kiến Sinh đã bị tấn công đến mấy lần, nhưng Kim Cương Vương và Quyển Mộc Vương lại không chút thương tích, càng đánh càng hung.
“Phù!”, Kim Cương Vương chớp lấy cơ hội, trực tiếp đá mạnh vào l*иg ngực của Lâm Kiến Sinh. Lâm Kiến Sinh phun ra một ngụm máu, bay ra ngoài. Cả người đập xuống đất, trông rất thê thảm.
Uy Nhĩ thiếu gia nở nụ cười trên mặt, mặc dù trong suy nghĩ của anh ta có một chút bất ngờ, nhưng bất ngờ này lại không hề ảnh hưởng đến kế hoạch của anh ta.
Vẻ tuyệt vọng cũng hiện trên khuôn mặt của Chu Nhất Tiền và những người khác của bang Long.
Trong lòng Tần Ngữ Huyên tràn đầy tuyệt vọng, cô chán ghét liếc mắt nhìn Chu Dật Phong, muốn lập tức rời khỏi đây.
Nhưng Uy Nhĩ thiếu gia luôn ở bên cạnh, cô cũng không thể rời đi.
“Tôi không muốn ở đây. Tôi có thể rời khỏi đây không?”, Tần Ngữ Huyên cầu xin Uy Nhĩ thiếu gia.
“Cô gái xinh đẹp đừng nóng vội, chuyện ở đây rất nhanh sẽ có thể giải quyết thôi, sau đó tôi sẽ đưa cô gái xinh đẹp đến một cuộc gặp đẹp đẽ, đến lúc đó đi hay ở là tùy cô”. Uy Nhĩ thiếu gia cười mà nói.
Tần Ngữ Huyên bỗng chốc lặng xuống, cô ấy hiểu cuộc gặp gỡ mà Uy Nhĩ thiếu gia nói là gì.
Trên chiến trường, trong khoảnh khắc Lâm Kiến sinh bị Kim Cương Vương và Quyển Mộc Vương tấn công và bay ra ngoài, một bóng người nhanh chóng lao tới sân đấu, sau đó trực tiếp tấn công Quyển Mộc Vương kia.
Quyển Mộc Vương vô cùng kinh ngạc, vội vàng đưa tay ra chặn, nhưng thứ tấn công lại là một thanh đao kì lạ, nhằm vào l*иg ngực mình.
Quyển Mộc Vương khinh thường, với thực lực hiện tại, đao kiếm bình thường căn bản không thể phá vỡ phòng ngự của ông ta. Nhưng người trời sinh cẩn trọng như ông ta vẫn vội vàng tránh đòn tấn công của thanh đại đao, người quay sang một bên.
Đại đao nhanh chóng chuyển phương hướng, đối diện với cánh tay của ông ta, trực tiếp rơi xuống.
Thân xác dũng mãnh của Quyển Mộc Vương bị thanh đại đao công kích, mỏng manh như phiến thủy tinh, cánh tay này trực tiếp bị chặt đứt.
"A !!", toàn bộ cánh tay của Quyển Mộc Vương bị chặt đứt, một cơn đau nhói từ cánh tay của ông ta, máu chảy ra không cách nào kiểm soát.
Đại đao tấn công thành công, còn muốn tiếp tục tấn công, nhưng lúc đó Kim Cương Vương đã phản ứng được, trực tiếp tiến lên trước chặn đại đao.
Thân thể màu đồng, đại đao chém lên người ông ta lại phát ra tiếng “tùng” rất lớn, tiếp đó thân thể có sức phòng ngự kinh người của ông ta lại bị đại đao chém vào một cm, đại đao liền bị kẹt lại.
“Ầm”