Cường Giả Đô Thị

Chương 87: Ước mơ của Long Thiên Y

Tình huống của hắn lúc này không tốt chút nào, có thể dùng từ rách như xơ mướp để hình dung.

Tay phải của hắn đã gãy nát, hoàn toàn không còn cảm giác. L*иg ngực bởi vì vừa rồi chịu một đòn của sói Tật Phong đầu đàn nên đã bị thương, không thể huy động được sức lực. Không những thế, hắn còn rơi từ trên cao xuống, lúc này Dương Thiên cảm thấy toàn thân rã rời, như vụn vỡ thành từng mảnh.

Nhưng điều Dương Thiên cảm thấy kỳ quái chính là hắn rơi từ vách núi cao như vậy xuống mà lại không có vấn đề gì, những vết thương trên người đều là do đàn sói để lại.

Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, gương mặt đầy vẻ tự trách: “Cảm ơn vừa rồi anh đã cứu tôi.”

Khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong lòng Dương Thiên, được hắn ôm chặt lấy. Thân thể cô hoàn toàn không bị thương tổn gì, nhưng Dương Thiên lại nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, hứng trọn cú va chạm với mặt đất.

“Không sao, bây giờ không phải cả hai người chúng ta đều không có việc gì sao?” Dương Thiên an ủi Long Thiên Y.

Long Thiên Y cố gắng cười: “Chúng ta vừa mới tới bí cảnh được một ngày mà đã gặp phải chuyện lớn như thế này, không biết chín ngày còn lại phải vượt qua như thế nào đây. Còn cả Hạ Cường và Hạ Kỳ nữa, không biết hai người họ thế nào rồi, mười ngày nữa chúng ta có thể còn sống mà rời khỏi đây sao?”

Long Thiên Y giống như đã lâm vào một loại trạng thái bi quan.

Dương Thiên cười nói: “Đi một bước tính một bước, dù sao bây giờ mọi người vẫn còn sống, đây chẳng phải là điều tốt sao?”

“Xin lỗi Dương Thiên, tôi biết trong nhà anh còn cha mẹ, còn cả một cô em gái đáng yêu. Cuộc sống của anh vốn an nhàn như vậy, nhưng tôi lại nhất định muốn kéo anh tới Long tổ.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, vô cùng áy náy.

Dương Thiên lắc đầu: “Không có việc gì, là tôi tự nguyện gia nhập Long tổ. Đúng rồi, cha mẹ cô đâu? Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, chưa bao giờ nghe cô nhắc đến gia đình.”

Long Thiên Y lập tức yên lặng, từ từ ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên, nhìn đống lửa đến phát ngốc.

“Tôi không có cha mẹ.” Một lúc sau cô mới nói.

“Từ khi tôi có ký ức thì đã bắt đầu kiếm sống bằng nghề ăn xin rồi.” Long Thiên Y khẽ kể lại: “Khi đó cuộc sống của tôi rất khó khăn, không mấy hôm được ăn no. Thậm chí còn có những ngày không xin được gì để ăn cả, tôi còn phải bới đống rác tìm thức ăn.”

Dương Thiên lẳng lặng nghe Long Thiên Y kể chuyện, không chen vào.

“Đến khi tôi mười tuổi thì gặp được người có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời tôi. Ông ấy hỏi tôi có muốn đi theo ông ấy hay không. Lúc đó tôi đã nhịn đói suốt ba ngày rồi, lập tức không chút do dự đi theo ông ấy.” Long Thiên Y lâm vào hồi ức.

“Đó là cha nuôi của cô sao?” Dương Thiên hỏi.

Long Thiên Y lắc đầu: “Người ấy chắc anh cũng biết, ông ấy tên là Long Kinh Thiên.”

Dương Thiên ngạc nhiên thốt lên: “Long Kinh Thiên?”

Long Thiên Y chậm rãi nói: “Sau khi Long Kinh Thiên đưa tôi đến Long tổ đã đặt tên cho tôi là Long Thiên Y. Kể từ đó, tôi bắt đầu sống ở Long tổ. Lúc ấy tôi cũng không có dị năng gì cả, chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới. Tôi cố gắng nỗ lực, chỉ muốn được gặp lại Long Kinh Thiên một lần, nhưng từ sau khi ông ấy đưa tôi đến đây thì tôi chưa từng gặp lại ông ấy.”

Dương Thiên gật đầu, chẳng trách ngày đầu tiên khi Long Thiên Y nhắc đến Long Kinh Thiên thì lại sùng bái đến thế.

“Dương Thiên, thực ra tôi rất hâm mộ anh.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, nói.

“Sao lại hâm mộ tôi?” Dương Thiên khó hiểu.

“Cuộc sống của tôi, trước năm mười tuổi thì đi ăn xin, sau năm mười tuổi thì gần như ở Long tổ. Sống bao nhiêu năm như vậy, tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là được sống cuộc sống như người bình thường, có thể có một gia đình thuộc về mình, có thể sống một cuộc sống bình dị. Tôi cũng muốn giống như những cô gái khác, vui thì cười, không vui thì khóc.” Long Thiên Y chậm rãi nói, ngọn lửa chiếu rọi gương mặt cô. Mặc dù gương mặt tràn đầy vết máu nhưng ánh mắt lại lấp lánh vô cùng, Dương Thiên nhìn mà rung động.

“Mỗi người đều có quyền truy cầu hạnh phúc, tôi cứ nghĩ dựa vào chức vụ của cô ở Long tổ thì cũng có thể sống như người bình thường chứ?” Dương Thiên khẽ hỏi.

“Ừ.” Long Thiên Y gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: “Bởi vì Long tổ đã nuôi dưỡng tôi, nên những lúc Long tổ cần tôi, tôi nhất định sẽ không lùi bước.”

Trên mặt Long Thiên Y tràn đầy vẻ kiên định: “Đại khái sẽ có một ngày như vậy, Long tổ trở nên cường đại, thành viên vô số, không ai dám khinh nhờn, thế giới nghe tên đã cảm thấy sợ hãi, Long tổ thiếu tôi cũng không sao... Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ có được một cuộc sống bình thường.

Long Thiên Y nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ khát khao.

“Dương Thiên, nếu như lần này chúng ta có thể thuận lợi ra ngoài, anh không muốn tiếp tục ở lại Long tổ nữa thì tôi sẽ nói với bọn họ. Dù sao thì ở Long tổ sẽ không được đảm bảo an toàn tính mạng.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, nói: “Cuộc sống trước đây của anh không có nguy hiểm, gia đình hạnh phúc bên nhau, đó mới là điều tốt đẹp nhất.”

Dương Thiên cười, nói đùa: “Tôi là loại người như thế sao? Tôi là thiên tài thiếu niên của Long tổ! Cô cứ chờ mà xem, thực lực của tôi chẳng mấy chốc sẽ vượt qua cô, sau đó đạt tới cấp S, cấp B. Tôi sẽ vượt qua cả Phong vương tiền bối, thậm chí còn vượt qua cả cấp A, trở thành cấp S tuyệt thế!”

Dương Thiên nói.

“Được, tôi sẽ chờ đến ngày đó. Vậy thì anh sẽ là người chống đỡ Long tổ, tôi có thể yên tâm rời đi, sống cuộc sống bình thường mà tôi mơ ước.” Long Thiên Y cười.