1001 Khoảnh Khắc

Chương 1.3

Scenario No.16.3: Delivery man

Dương Quân lần nữa phát ra một âm rung nghẹn ngào, hai đùi theo bản năng banh rộng hơn, ưỡn mông đón hùa lấy động tác thọc cắm đầy bạo lực của ngài.

Chẳng ai có tinh thần đâu mà để ý đến nhân viên giao hàng vẫn còn đang đứng như trời trồng giữa phòng, tay chẳng biết đã tự xoa bóp đũng quần từ khi nào.

Tiếng bộp bộp vang dội tạo thành từ da thịt va chạm quanh quẩn giữa bầu không khí ái muội và nóng bức vì tìиɧ ɖu͙©. Dươиɠ ѵậŧ của ngài công tước không ngừng giã lên vách ruột yếu ớt của nô ɭệ nằm giạng chân trên sofa, các gân máu dữ tợn nổi cộm trên phần thân thô dài liên tục nghiền mài vách tường thịt mềm mại, lần nữa khắc sâu dấu ấn biểu thị sự chiếm hữu độc tôn của mình lên cơ thể và cả linh hồn của đối phương. Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan và chút tàn dư tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở bên trong trở thành chất bôi trơn, phản ứng của Dương Quân đột nhiên khiến ngài cảm thấy vui vẻ.

Anh có thể rêи ɾỉ một cách dâʍ đãиɠ khi bị mấy tên nhân bản thọc lỗ thịt, nhưng anh lại chỉ bày ra biểu cảm si mê khi bị dươиɠ ѵậŧ của ngài cắm vào.

Nô ɭệ này của ngài có vẻ còn nghiện dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân hơn đám nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© ở L*иg Giam.

Ngài tự nhận mình là một chủ nhân rộng lượng, nếu nô ɭệ đã thích “ăn” dươиɠ ѵậŧ của ngài đến thế, ngài cũng không ngại để cho anh “ăn” đủ.

Thọc được đến một nửa ngài búng tay ra hiệu cho 003 lật sấp anh lại, túm lấy sợi dây xích nối liền với vòng cổ đã bị lãng quên và tiếp tục hưởng dụng cơ thể tuyệt vời kia. Tiếng rêи ɾỉ tắc nghẹn của Dương Quân dần biến thành tiếng khóc nức nở, kɧoáı ©ảʍ và cảm giác bản thân còn có tác dụng khiến anh gần như là trở nên điên cuồng, lỗ thịt lỏng lẻo và toang hoác cố sức bấm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ trơn trượt vì dâʍ ŧᏂủy̠ của chủ nhân, dốc sức co bóp lấy lòng “thằng bé” quá cỡ của ngài.

Nhưng chẳng mấy chốc vì sức lực cạn kiệt mà anh chỉ có thể quỳ trên sofa, dẩu cao cái mông đầy dấu roi đan xen lên như tế phẩm, bị động và bất lực đón nhận từng đợt công kích mãnh liệt của vị chủ nhân vẫn còn vô cùng sung sức của mình. Giữa những lúc đút sâu dươиɠ ѵậŧ của mình vào đến tận cùng, ngài công tước cũng không quên thưởng cho mông thịt căng mẩy của nô ɭệ vài bàn tay coi như là tán dương, mà mỗi lần như thế lỗ thịt đã mất đi sự chặt khít vô vị và chậm chạp phản ứng lại, cơ vòng lỏng lẻo ở miệng lỗ hơi co quắp, theo bản năng mυ'ŧ lấy trụ thịt thô to đang chiếm giữ nó.

Tiếng khóc nức nở của Dương Quân trở thành tiếng còi báo hiệu cuộc vui của riêng ngài công tước đã tới. Cho đến khi đống đồ chơi vương vãi xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ và thay bằng một nhóm mới, quản gia cũng đã lùa đám nhân bản về lại buồng chứa, ngài công tước mới bằng lòng tạm buông tha cho nô ɭệ đã hoàn toàn “chết máy” của mình.

Ngài ôm Dương Quân ngã xuống ghế, buộc anh tiếp tục ngồi lên “thằng bé” vẫn còn cương của mình trong lúc hôn nhẹ lên tai và gáy anh.

Gã nhân viên giao hàng cũng đã bị tiễn đi, trong phòng khách chỉ còn lại ngài và Dương Quân đang bất tỉnh nhân sự.

Đến tận lúc này ngài mới cảm thấy hơi mệt, nhưng cảm giác nóng rực và ướŧ áŧ đang bao lấy dươиɠ ѵậŧ lại khiến ngài quyến luyến không muốn rời đi. Cơ thể rắn rỏi này quả thật quá sức ngon miệng, chỉ vì suy nghĩ ngu ngốc lần này của Dương Quân mà nỗ lực “ăn kiêng” của ngài cứ như vậy thất bại toàn tập.

Thôi, người đàn ông hoàn hảo và quyến rũ như anh thèm khát cơ thể mục ruỗng này... vậy thì chứng tỏ nó cũng không đến nỗi tệ...

Ngài cắn lên vành tai đã trở về lại nhan sắc bình thường của Dương Quân, thì thầm vào tai anh, không cần biết liệu bây giờ anh có nghe lọt được gì hay không:

“Ngươi là của ta...”