Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 49

49.

Ánh nến xuyên qua mạn trướng chiếu vào giữa giường, thông qua ánh sáng mờ ảo, Ông Cảnh Vũ nhìn Tạ Quyết ở phía trên, có chút không chân thực.

Ánh mắt Tạ Quyết tĩnh mịch, đôi môi khẽ cong lên, hàm dưới cùng yết hầu đều căng cứng.

Kiềm chế nhưng lại buông thả.

Tạ Quyết như này hoàn toàn cùng Tạ Quyết đời trước chồng chéo lên nhau.

Tạ Quyết ở hai đời rõ ràng đều là cùng một người, nhưng lại giống như không phải cùng một người, khiến Ông Cảnh Vũ có một chút mê loạn.

Nhận ra thê tử phân tâm, Tạ Quyết cúi người xuống, cắn nhẹ lên người nàng một cái.

Trong chớp mắt ấy, Tạ Quyết mặc kệ thê tử có phải từng sống ở đời trước không.

Cũng mặc kệ nàng sống ở đời kia phải chăng đã tái giá gả cho người khác.

Hắn chỉ biết là mặc kệ như thế nào, nàng của đời này là thê tử hắn, chỉ là thê tử của một mình hắn.

...

Ánh trăng như nước, yếu ớt mà nặng nề.

Ông Cảnh Vũ tay đặt lên đầu, đưa lưng về phía Tạ Quyết, che không được vai tròn cùng nửa phần lưng không tỳ vết, ẩn ẩn dưới ánh nến, da thịt phát ra ánh sáng mê người.

Ông Cảnh Vũ có chút bối rối, đang muốn chìm vào giấc ngủ, sau lưng thân thể nóng hổi liền tiến đến, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, da thịt kề sát nhau, bàn tay thô lệ ở trong chăn vuốt v3 qua lại.

Tạ Quyết cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn ấm áp xuống đầu vai thê tử.

Ông Cảnh Vũ lo lắng mình mới sinh Lan ca nhi lại nối gót có thai, liền kháng cự hắn: “ Thôi đi, chờ Lan ca nhi trăm ngày lại có thai lần nữa ”

Nàng sợ Tạ Quyết không có vượt qua được cảnh phải chết trận ở kiếp trước, sợ hắn không thể sống tiếp được.

Động tác người phía lưng sau dừng lại, rất lâu không có động tác gì.

Sau một lúc lâu, mới hít vào một hơi thật dài, lại thở ra hơi thở trằn trọc, giọng nói khàn khàn: “ Vậy ta ngày sau lại nghĩ biện pháp ”

Ông Cảnh Vũ có chút mệt, cũng hàm hồ lên tiếng.

Tạ Quyết vuốt v3 eo của nàng.

Cảm thấy khó hiểu, hài tử trong mộng không có, bọn hắn hình như cũng làm phu thê nhiều năm, vì sao nàng lại không có con?

Nhưng tóm lại sẽ không giẫm lên vết xe đổ, Tạ Quyết cũng không tiếp tục xoắn xuýt.

Chỉ là lấy lại tinh thần, nhìn thê tử gần trong gang tấc.

Ngay cả lúc đang thân mật, Tạ Quyết vẫn như cũ có một loại cảm giác nàng vẫn xa cách hắn như cũ.

Nghĩ đến điểm này, tay đặt ở eo nàng bỗng nhiên dùng chút lực, đem người ép càng chặt hơn.

Ông Cảnh Vũ không biết hắn nghĩ gì, chỉ coi là hắn đang kiềm chế, liền cũng tùy hắn.

Đôi phu thê một mực không nói chuyện, chỉ ôm lấy nhau.

Hôm sau.

Sắc trời dần sáng, có ánh nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ khắc hoa văn lọt vào trong phòng.

Lúc Ông Cảnh Vũ tỉnh lại, phát hiện Tạ Quyết còn đang ngủ.

Ngược lại khó thấy được hắn ngủ nướng.

Nàng liếc mắt nhìn Tạ Quyết, nhớ tới hôm qua hắn hình như nói qua được nghỉ mấy ngày, không cần vào triều cũng không cần đi vào quân doanh.

Nàng hình như nghe được Lan ca nhi đang khóc, cũng không lo có đem hắn đánh thức hay không, vội vàng vươn tay ra khỏi ngực hắn, đưa tay với lấy quần áo trên giường, đẩy hắn ra ngồi dậy, vội vàng mặc đồ vào.

Tạ Quyết tỉnh, cũng nghe được Lan ca nhi đang khóc, hắn ngồi dậy giúp nàng đem áo ngoài mặc vào.

Mắt nhìn vết tích trên người nàng, hơi chột dạ.

Ông Cảnh Vũ vừa mặc quần áo vừa nói: “ Mỗi sáng, Lan ca nhi đều là thϊếp đến dỗ, hôm nay đến chậm, tất nhiên là muốn khóc ”

Nói xong liền xuống giường, hướng phía bên ngoài: “ Đem Lan ca nhi ôm tới ”

Tạ Quyết cũng đứng lên mặc quần, nhìn thấy tóc nàng còn ở bên trong áo, liền đưa tay gỡ ra.

Ông Cảnh Vũ có chút nghiêng người quay đầu nhìn hắn một cái, câu môi lên cười yếu ớt: “ Đa tạ phu quân ”

Ánh mắt như tơ, ý cười nhàn nhạt, Tạ Quyết mặt dù không có một chút biến hóa nào, nhưng trong lòng lại có một chút rung động.

Ông Cảnh Vũ mặc áo trong, đơn giản choàng lấy kiện áo ngoài liền đi ra ngoài phòng.

Cửa phòng mở ra, nhũ mẫu ôm hài tử khóc đến đỏ cả mũi, khóc đến co người lại.

Ông Cảnh Vũ vội đi qua ôm, thấp giọng nói với Minh Nguyệt: “ Chuẩn bị nước nóng đưa đến nhĩ phòng ”

Lan ca nhi đến ngực a nương, liền không khóc nữa.

Nhũ mẫu từ bên ngoài đem cửa phòng đóng lại.

Tạ Quyết mặc áo trong vào, từ bên trong đi ra, mắt nhìn thê tử đang dỗ Lan ca nhi.

Có lẽ là hôm qua làm bừa có chút ác, cho nên nàng có chút khó chịu bẻ bẻ cổ.

Tạ Quyết đi tới nói với nàng: “ Trước đưa Lan ca nhi cho ta ôm, nàng đi rửa mặt đi ”

Ông Cảnh Vũ ngước mắt nhìn hắn một cái: “ Cứ sáng tỉnh dậy, Lan ca nhi sẽ không để ai ôm, chàng đến dỗ sợ sẽ khóc ”

“ Không thử làm sao biết được ”. Tạ Quyết nhìn nhi tử trong ngực nàng.

Ông Cảnh Vũ suy nghĩ, thử đem hài tử đưa tới ngực của hắn.

Có lẽ là trên người Tạ Quyết có mùi thơm nhàn nhạt của a nương, Lan ca nhi ở trong ngực hắn, ngoài ý muốn không có khóc.

Ông Cảnh Vũ đợi một lúc, Lan ca nhi vẫn ngoan ngoãn như trước, nàng lúc này mới yên tâm đi nhĩ phòng tắm rửa.

Ngâm thân thể bằng nước nóng, cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Từ nhĩ phòng đi ra, Lan ca nhi đã ngủ trên giường, Tạ Quyết thì ngồi ở bên cạnh.

Ông Cảnh Vũ liếc nhìn nhi tử ngủ say, sau đó dịch chăn trên người hắn, kéo tay Tạ Quyết, thấp giọng nói: “ Phu quân ra ngoài cùng thϊếp ”

Tạ Quyết liếc mắt nhìn tay bị nàng nắm, cũng đứng lên đi theo đến cạnh bàn.

Buông lỏng tay ra, Ông Cảnh Vũ liếc nhìn nhi tử, nhẹ giọng hỏi: “ Tầm một tháng nữa Lan ca nhi làm tiệc mừng trăm ngày, tổ mẫu có ý tứ là mở tiệc to, chàng thấy thế nào? ”

Tạ Quyết nói: “ Vậy làm lớn ”

Ông Cảnh Vũ hơi kinh ngạc, Tạ Quyết tiết kiệm từ trước đến nay, đáp ứng dễ dàng như vậy?

Kinh ngạc qua đi, nàng đổi đề tài: “ Nếu đã làm lớn, không bằng mời cả phó tướng cùng giáo úy đến, thϊếp nghe nói Kiêu Kỵ binh lúc đi săn lấy được vị trí thứ nhất, không những được thưởng mà còn được nghỉ ba ngày ”

Tạ Quyết hơi suy tư chút, không biết nàng sao vì sao lại đột nhiên nhắc đến chúng tướng sĩ, chỉ thuận miệng nhắc tới hay có dự tính khác.

Nàng dù sao cũng sống lâu hơn một đời, rất nhiều chuyện đều biết nhiều hơn so với hắn, cũng rõ ràng hơn so với hắn.

Tạ Quyết có thể cảm giác được, nàng không muốn hắn chết trận lần nữa.

Có lẽ nàng biết một chút gì đó, cũng có kế hoạch nào đó, nghĩ đến điều này Tạ Quyết liền gật đầu.

“ Để ta xem xét một chút, được thì sẽ để bọn hắn có tới đây một chuyến, sau khi quyết định sẽ đem danh thϊếp đưa cho nàng ”

Ông Cảnh Vũ thấy hắn dễ dàng nói chuyện như vậy, cười với hắn một tiếng: “ Được ”

Nói xong chuyện này nàng lại nói: “ Tào gia cùng Mục vương đính hôn cũng đưa thϊếp mời? ”

Vĩnh Ninh hầu phủ cùng Tào gia không có giao tình gì, nàng dù không thích Tào gia đối đãi với đích nữ, nhưng đã cùng Mục vương có hôn sự, về sau đều xem như có chút có quan hệ thân thích.

Tạ Quyết không để ý lắm nói: “ Nàng quyết định là được ”

Một lát sau, nhớ tới mối hôn sự này, thấp giọng nói: “ Tào gia hình như không bằng lòng với mối hôn sự này ”

Ông Cảnh Vũ kinh ngạc nhìn về phía hắn, ngạc nhiên nói: “ Phu quân lại hứng thú với mấy chuyện này? ”

Đời này Tạ Quyết thật đúng là khiến nàng kinh ngạc.

Tạ Quyết dời đi ánh mắt, thần sắc bình tĩnh nói: “ Cũng lơ đãng nghe được người bên ngoài nói chút ”

Nhưng kì thực, Tạ Quyết liên tục mơ tới mình cùng nàng làm phu thê, gần như không có lời nào để nói chuyện cùng nhau.

Trải qua giấc mộng, Tạ Quyết cũng nghiêm túc suy nghĩ vì sao quan hệ của bọn họ lại thành ra như vậy.

Suy nghĩ xong, đoán được là bởi vì hắn toàn ở trong quân, cũng không thể lấy chuyện trong quân doanh ra nói chuyện với nàng.

Mà nàng ở hậu trạch xảy ra những chuyện kia, đổi lại là trước kia hắn tự nhiên sẽ không có hứng thú, nàng tự nhiên cũng sẽ không nói.

Đời trước phu thê bọn họ không có hài tử, càng không có chủ đề chung để trò chuyện.

Tạ Quyết muốn thay đổi hiện trạng, cho nên đối với mọi thứ chung quanh cũng để ý hơn chút, về sau nhỡ đâu có thể lấy nó ra để nói chuyện cùng nhau.

Ông Cảnh Vũ lật hai cái cốc ra, đổ nước trà vào: “ Không bằng lòng cũng là vì tay của Mục vương điện hạ bị phế, hiện tại chức quan cũng tạm dừng, chỉ còn lại cái danh là vương gia, nhìn qua không có thực quyền, Tào gia sao có thể cam tâm tình nguyện dùng đích nữ đã nuôi dưỡng tốt đi kết thân ”

Nói xong đưa nước trà cho hắn.

Tạ Quyết tiếp nhận, theo đó mà cau mày: “ Nếu không phải Mục vương tay bị phế, mối hôn sự này cũng không tới phiên Tào gia bọn hắn ”

Ông Cảnh Vũ uống một hớp nước trà, hiếu kì hỏi: “ Phu quân có giao tình sâu với Mục vương điện hạ, không biết điện hạ nghĩ gì về mối hôn sự này? ”

Tạ Quyết nhớ lại phản ứng của Mục vương ở buổi săn, theo đó mà nói: “ Giống như tranh cãi với thánh nhân một lúc, sau đó liền đi về trước ”

Nghe vậy, nàng không khỏi buồn bực: “ Nhưng sao lại quyết định là Tào gia nhỉ? ”

Nàng đều không biết, Tạ Quyết càng không biết.

Không tiếp tục nói về Tào gia cùng Mục vương nữa, uống xong hai chén trà, Tạ Quyết thấp giọng hỏi: “ Thân thể tốt hơn chút nào chưa? ”

Ông Cảnh Vũ có một chút không kịp phản ứng, không hiểu nhìn hắn một cái, nghe hắn thấp giọng nói thêm “tối hôm qua”, Ông Cảnh Vũ lập tức phản ứng lại.

Kém chút bị nước trà nghẹn, ho nhẹ một tiếng, sắc mặt đỏ lên: “ Khá hơn chút ”

Tối hôm qua có lẽ là do còn tỉnh táo, Tạ Quyết lại là lần đầu tiên phóng túng như vậy, cho nên nhắc đến chuyện này hơi có không được tự nhiên.

Hắn bưng nước trà lên uống cạn, mắt cũng không cnhìn nàng, sống lưng thẳng tắp: “ Ta nhớ được trong hòm thuốc có cao trị máu ứ, ăn sáng xong ta sẽ đi lấy ”

Ông Cảnh Vũ liếc mắt nhìn Tạ Quyết còn non nớt, gật đầu: “ Được ”

Càng nghĩ càng cảm thấy Tạ Quyết đời này so với đời trước tốt hơn rất nhiều.

Tối thiểu người này sẽ thương lượng cùng nàng, cũng vì nàng mà suy nghĩ.

Rõ ràng cũng là hắn, nhưng đời này nhìn thế nào cũng không phải hắn, rất quái lạ.

Dù vậy, Ông Cảnh Vũ cũng chả có tâm tình nghĩ về chốn phong hoa tuyết nguyệt, nàng chỉ muốn nuôi dưỡng Lan ca nhi lớn lên thật tốt, đợi a cha cùng a nương đến Kim Đô đoàn tụ với nàng, đó chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất mà nàng mong muốn.

**

Nhoáng một cái đã đến tiệc mừng Lan ca nhi đủ trăm ngày.

Tháng năm thời tiết đã ấm áp.

Hầu phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Lần này tiệc mừng trăm ngày vào ý tứ của lão thái thái cùng chủ mẫu, mở tiệc đặc biệt lớn, tiệc làm hẳn trăm bàn.

Càng là phát rất nhiều đồ cho bách tính.

Ông Cảnh Vũ nhìn Lan ca nhi, chỉ thấy lão thái thái ôm tằng tôn đi khoe khoang với đám lão tỷ muội, Ông Cảnh Vũ cười cười.

Lúc này thấy Minh Nguyệt từ nguyệt cửa đi vào, xuyên qua một đám tân khách, hình như đi về phía nàng.

Nàng hơi suy nghĩ một chút, ý cười thu lại, sau đó quay người đi tới hậu viện, đứng ở bên cạnh hồ, tiện tay cầm lên thức ăn cho cá thả xuống mặt hồ.

Thức ăn vừa rơi xuống, liền có một đám cá chép lao qua.

Chỉ chốc lát, Minh Nguyệt liền theo đuôi tới.

Thi lễ xong, thấp giọng nói: “ Nương tử, người kia tới ”

Nàng nhàn nhạt hỏi: “ Đều chuẩn bị xong xuôi chưa? ”

Minh Nguyệt đáp: “ Đều đã xong, mặc kệ là chỗ đại công tử, hay là chỗ của Uyển nương, đều đã chuẩn bị tốt ”

Ông Cảnh Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, sắc mặt nghiêm túc: “ Việc này, ngươi biết ta biết, a huynh biết, còn có Uyển nương biết, tuyệt đối không thể lại để cho người thứ năm biết được ”

Minh Nguyệt mặc dù không rõ ràng lắm vì sao nương tử lại làm như vậy, nhưng vẫn đáp ứng: “ Chủ tử yên tâm, nô tỳ đã liên tục căn dặn Uyển nương, nàng ta cũng đã ký văn tự bán đứt, nếu dám lộ ra nửa lời liền loạn côn đánh chết ”

Ông Cảnh Vũ gật đầu, trầm ngâm trong chớp mắt, nói: “ Buổi chiều hành động tùy theo hoàn cảnh ”

Dứt lời, liền đem bình nhỏ chứa thức ăn cho cá đổ toàn bộ xuống hồ, buông bình xuống liền rời khỏi viện, vẻ nghiêm túc trên mặt thu lại, chỉ còn lại ý cười dịu dàng đi tiếp đón khách.